Nguyên Ý sơn nhân.
Không phải lần đầu Lâm Tùy Ý nghe thấy danh hào này. Lần đầu tiên cậu nghe được là từ Cây Trúc lớn nhỏ.
Lúc ấy Cây Trúc lớn nhỏ nghi ngờ Lâu Lệ đến từ Nguyên Thanh Quan.
Về sau Lâm Tùy Ý tự tra cứu, biết Nguyên Thanh Quan có địa vị số một số hai trong ngành. Khách hành hương nối liền không dứt, người đến thỉnh giáo gần như đạp vỡ ngạch cửa Nguyên Thanh Quan.
Lâm Tùy Ý không buông tha Nguyên Ý sơn nhân, nghĩ mọi cách tìm hiểu thu hoạch nhưng rất thiếu tư liệu, chỉ biết Nguyên Ý sơn nhân sư thừa Nguyên Dĩ đạo nhân, tuổi còn trẻ đã giải được mộng yểm chi mộng, là một trong những Thầy Giải Mộng giỏi nhất, đồng thời cũng là người giải mộng trẻ tuổi nhất đã quy ẩn.
Nguyên Ý sơn nhân biến mất khi đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Vì sao quy ẩn, Lâm Tùy Ý không biết, cũng không ai biết.
Thì ra Lâu Lệ sư thừa Nguyên Ý sơn nhân, thì ra Lâu Lệ đến từ Nguyên Thanh Quan.
Thì ra… Lâm Tùy Ý phản ứng lại. Lúc Lâu Lệ miệt thị Liễu Kiệt, nhân vật chính được nêu ví dụ là Nguyên Ý sơn nhân. Trên đời này mộng yểm chi mộng là khó giải nhất, người có thể giải mộng yểm chi mộng trừ Nguyên Dĩ đạo nhân thì chính là Nguyên Ý sơn nhân. Trong hai vị chỉ có Nguyên Ý sơn nhân phù hợp lời Lâu Lệ ‘có người tầm tuổi cậu đã có năng lực giải trăm mộng mà vẫn khiêm tốn’.
Lâu Lệ nhìn cậu tỏ vẻ kinh ngạc: “Biết Nguyên Ý sơn nhân?”
Lâm Tùy Ý gật đầu thừa nhận, cậu còn ở bên trong cảm xúc kinh ngạc, lẩm bẩm ra tiếng: “Khó trách…”
Lâu Lệ nghe thấy, liền hỏi: “Khó trách cái gì?”
Lâm Tùy Ý nói tự đáy lòng: “Lâu tiên sinh sư thừa Nguyên Ý sơn nhân, bảo sao Lâu tiên sinh lợi hại như vậy.”
Hầu hết Thầy Giải Mộng đều cực kỳ tôn kính tiền bối có thực lực, nhìn từ thái độ các Thầy Giải Mộng đối đãi Lâu Lệ là biết. Nghĩ đến người Lâu Lệ tôn kính là Nguyên Ý sơn nhân, bảo sao anh cảm thấy Liễu Kiệt không xứng biết tên họ Nguyên Ý sơn nhân.
Lâm Tùy Ý tự mình hiểu lấy, không dám hỏi tên họ Nguyên Ý sơn nhân, chỉ tò mò hỏi: “Lâu tiên sinh, mộng yểm chi mộng thật sự khó giải lắm hả?”
Lâu Lệ hỏi ngược cậu: “Cậu biết bao nhiêu về mộng yểm chi mộng?”
Cây Trúc Lớn từng giải thích về mộng yểm chi mộng. Mộng yểm là bí mật sâu nhất đáy lòng chủ mộng, Lâm Tùy Ý nói: “Chỉ biết mộng yểm là ác mộng, Tà Ám là linh hồn ma quỷ. Mộng yểm sẽ cầm chân chủ mộng, khiến chủ mộng khó có thể tỉnh lại.”
“Mộng yểm chi mộng, nhìn tên đoán nghĩa, là giấc mộng tái hiện bí mật trong lòng.” Lâu Lệ nói: “Bí mật giấu sâu dưới đáy lòng chủ mộng là điều hối hận nhất đã trải qua, hận thù ngập trời, bi thương ai oán, tiếc nuối khó bỏ, không thể vãn hồi, không thể đền bù…”
Lâu Lệ nhàn nhạt tổng kết: “Cảm xúc cực đoan.”
Lâm Tùy Ý nghe mà hãi.
“Mộng yểm là gì.” Lâu Lệ bình tĩnh nói: “Phá vỡ phòng tuyến tâm lý chủ mộng, nếm trải thống khổ hết lần này đến lần khác. Mộng yểm chi mộng không chỉ xuất hiện một lần hai lần, chỉ cần mơ thấy mộng yểm chi mộng, mộng yểm sẽ ngày đêm tra tấn chủ mộng, cho đến khi…”
Lâu Lệ ngừng một giây: “Tất cả phòng tuyến bị vỡ nát, bị cảm xúc cực đoan cực độ ăn mòn, cuối cùng không chịu nổi tra tấn, chấm dứt bản thân.”
Cơn ớn lạnh lan khắp toàn thân. Cuối cùng cũng hiểu mộng yểm đáng sợ cỡ nào, Lâm Tùy Ý nhịn không được rùng mình, cũng không khỏi sinh ra tâm lý sùng bái hai vị tiền bối có thể giải mộng yểm chi mộng. Phải lợi hại cỡ nào mới giải được mộng yểm chi mộng.
Bất cẩn liền táng thân trong ác mộng người khác. Cảm xúc là thứ dễ lây nhiễm nhất, dù có giải được mộng yểm chi mộng ít nhiều cũng sẽ bị cảm nhiễm…
Trong nháy mắt, Lâm Tùy Ý biết vì sao Nguyên Ý sơn nhân quy ẩn. Người có thể nói rằng “Đạo cũng cần có lòng từ bi” sau khi nhìn thấy mọi nẻo đường nhân thế lại chỉ lo thân mình.
Tuy nhiên suy đoán về nguyên do Nguyên Ý sơn nhân quy ẩn đúng hay không, Lâm Tùy Ý sẽ không hỏi Lâu Lệ. Cậu phát hiện khi mình cầm lòng không đậu tự hỏi, Lâu Lệ nhìn chăm chú cậu bằng ánh mắt khổ sở, thậm chí khi cậu ngẩng đầu, đáy mắt không kịp thu liễm chút khổ sở ấy.
Sóng mắt lấp lánh, Lâu Lệ dứt khoát quay đầu.
Bỗng nhiên, Lâm Tùy Ý cũng thấy khổ sở. Cậu cảm thấy tiếc hận vì Nguyên Ý sơn nhân quy ẩn, chắc là Lâu Lệ còn buồn hơn.
Lâm Tùy Ý đột nhiên phản ứng lại. Tại mình hỏi nhiều quá nên mới làm Lâu Lệ nhớ lại chuyện buồn.
Cậu muốn xin lỗi, lại muộn màng nhận ra, xin lỗi sẽ làm phản tác dụng.
Lâm Tùy Ý bóp ch ết câu xin lỗi đã lên đến miệng, sửa lời: “Lâu tiên sinh, nếu tối nay hoa không nở, có cần tiếp tục canh không?”
Đổi chủ đề rất gượng ép. Trước mắt nụ hoa là manh mối duy nhất liên quan đến cửa, cho tới khi tìm được manh mối khác tất nhiên cần tiếp tục canh hoa nở.
Lâu Lệ nói: “Đêm nay sẽ nở.”
Vẫn là ngữ khí chắc chắn.
Lâu Lệ chắc chắn Liễu Kiệt sẽ không xảy ra chuyện vì tiếng gõ cửa, Lâm Tùy Ý còn có thể lý giải. Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa nhưng không mở cửa, cho nên không xảy ra việc gì. Liễu Kiệt bày trò gõ cửa hù dọa, khi không nghe thấy tiếng gõ của trả lời sẽ cho rằng Lâm Tùy Ý trả thù, cho nên Liễu Kiệt sẽ không mở cửa, và cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng Lâu Lệ vì sao chắc chắn hoa sẽ nở đêm nay?
Cùng Lâu Lệ canh hoa một tiếng rưỡi, tuy rằng Lâm Tùy Ý không hết sức chăm chú nhưng cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm hoa. Hoa ở trạng thái nụ hoa như cũ, không có một chút dấu hiệu muốn nở nào.
Lâm Tùy Ý không hiểu. Cậu hỏi: “Lâu tiên sinh, vì sao đêm nay hoa nở?”
“Ý Lâu tiên sinh là…” Không đợi Lâu Lệ trả lời, Lâm Tùy Ý nói tiếp: “Hoa chính là điềm báo.”
Nếu Lâu Lệ chắc chắn hoa sẽ nở, nghĩa là nhận định hoa là điềm báo.
Từ lúc vào mộng tới nay, trừ một tiếng rưỡi cậu canh hoa một mình, thời gian còn lại cơ bản đều ở bên Lâu Lệ. Cùng tìm cửa cùng tìm manh mối, Lâm Tùy Ý biết phân đoạn nào xảy ra vấn đề, làm cậu theo không kịp tiết tấu Lâu Lệ.
Lâm Tùy Ý gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ các chi tiết đã phát sinh từ lúc cậu vào mộng tới nay: “Lâu tiên sinh, tôi không theo không kịp suy nghĩ của ngài. Tôi thật sự không hiểu vì sao hoa là điềm báo, càng không biết hoa là điềm báo thai nhi hay là bà lão.”
Nói xong, cậu chờ mong mà nhìn Lâu Lệ, hy vọng Lâu Lệ có thể giải thích.
Trả lời Lâm Tùy Ý là tiếng đập cửa.
Lâm Tùy Ý dừng lại một chút. Nhà ở nhỏ hẹp, cho nên tiếng đập cửa rõ ràng dị thường, cánh cửa bị gõ là phòng ngủ của cậu và Lâu Lệ.
Cậu nhìn về phía cánh cửa.
Tiếng gõ cửa chỉ vang lên một lần, không giống tiếng gõ cửa Lâm Tùy Ý nghe thấy ở phòng đồ. Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng Liễu Nhân.
“Hai vị tiền bối, là tôi.” Liễu Nhân nói.
Lâm Tùy Ý nhìn sang Lâu Lệ, không dám chắc ngoài cửa thật sự là Liễu Nhân hay không.
Lâu Lệ nói: “Là người.”
Liếc Lâm Tùy Ý, anh nói: “Gần đến thời gian thay ca, chắc chắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện của cậu khi ngang qua đến phòng đồ.”
Lâm Tùy Ý đang khiêm tốn thỉnh giáo Lâu Lệ ‘vì sao hoa là điềm báo’, đây là điều ba người khác cũng quan tâm. Liễu Nhân tới gõ cửa nghe đáp án không có gì lạ.
Nghĩ thông suốt, Lâm Tùy Ý vội vàng xuống giường, nhỏ giọng hỏi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, mở cửa không?”
Khi phát sinh mâu thuẫn cùng Liễu Kiệt, Lâu Lệ đã biểu lộ quan điểm: Không thích tổ đội.
Với năng lực Lâu Lệ mà nói, những người khác đều ngu xuẩn. Tính ra trong mộng Ứng Triều Hà, mộng Ngô A Vĩ và mộng Vương Đình Đình, Lâu Lệ đều chỉ chấp nhận Lâm Tùy Ý.
Lâu Lệ quen độc lai độc vãng, Lâm Tùy Ý không biết anh có đồng ý nói đáp án cho những người khác hay không.
Quả nhiên, Lâu Lệ: “Tùy.”
Lâm Tùy Ý moi đầu, thật sự không biết Lâu Lệ nói ‘ tùy’ là có ý gì.
Lâu Lệ liếc cậu một cái, tạm dừng một chút, sửa miệng: “Cho vào.”
Lâm Tùy Ý: “Vâng.”
Có đáp án chính xác, Lâm Tùy Ý mới đi mở cửa.
Không gian trong phòng vốn không lớn, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đã chiếm hơn phân nửa, Liễu Nhân chỉ có thể đứng cạnh cửa. Cô giải thích: “Tôi đi tới phòng đồ, nghe thấy hai vị tiền bối nói hoa là điềm báo…”
Liễu Nhân giải thích làm Lâm Tùy Ý không khỏi trộm liếc mắt Lâu Lệ, cứ như thể Lâu Lệ viết kịch bản, Liễu Nhân thì diễn theo không kém một phân.
Suy nghĩ của Liễu Nhân giống Lâm Tùy Ý, muốn biết nguyên nhân Lâu Lệ phán đoán hoa là điềm báo.
Lâu Lệ nhìn về phía Lâm Tùy Ý, nhắc nhở: “Tiếng gõ cửa.”
Liễu Nhân không rõ nguyên do: “Tiếng gõ cửa?”
Lâm Tùy Ý đành phải nói tình huống tiếng gõ cửa cho Liễu Nhân, sau đó trầm giọng tự hỏi. Thật ra Lâm Tùy Ý nghe thấy tiếng gõ cửa cũng nghĩ tới việc tiếng gõ cửa có liên quan đến nụ hoa. Căn hộ có mấy căn phòng, vì sao chỉ có phòng chứa nụ hoa là bị gõ cửa. Dựa vào vài lần nhập mộng, không có điều gì vô duyên vô cớ, nhất định là có nguyên nhân.
Cho nên suy đoán của Lâu Lệ giống cậu, trực tiếp đoán hoa chính là điềm báo?
Lâm Tùy Ý cứ có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó ở giữa, nhưng người tung ra logic nhân quả là Lâu Lệ. Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ, thuyết phục bản thân.
Lâu Lệ vào quá nhiều mộng, có nhiều kinh nghiệm hơn. Cho nên Lâu Lệ có thể dùng kinh nghiệm trực tiếp lớn mật đoán hoa là điềm báo. Rút gọn quá trình đẩy đến kết quả, nếu xác định hoa là điềm báo, vậy vì nụ hoa tất nhiên sẽ nở rộ.
Cơ mà Lâm Tùy Ý không rõ vì sao Lâu Lệ chắc chắn thời gian nụ hoa nở sẽ là tối nay.
Cậu đang muốn hỏi, Liễu Nhân bỗng mở miệng nói: “Tiếng gõ cửa không khiến ván cửa chấn động…” Cô nhìn về phía Lâm Tùy Ý, vô tình ngắt lời hỏi của Lâm Tùy Ý.
“Tiền bối, liệu có khả năng tiếng gõ cửa phát ra từ trong phòng không?” Liễu Nhân hỏi.
“Chắc là không.” Lâm Tùy Ý không kết luận chắc chắn: “Nhưng cũng không nhất định.”
Liễu Nhân nói suy nghĩ của mình: “Đây là thai mộng, dù là thai nhi hay bà lão, mục đích đều là đưa chìa khóa cho chủ mộng, để chủ mộng mở cánh cửa thuộc về chúng. Nhưng tiền bối lại đào hoa từ vườn hoa trở về. Có lẽ hoa muốn đi ra ngoài tìm chủ mộng, chúng ta hạn chế hành động của hoa, vì thế hoa chế tạo tiếng gõ cửa, muốn tiền bối mở cửa thả nó đi.”
Lâm Tùy Ý nghiêm túc nghe. Liễu Nhân phân tích tiếng gõ cửa không phải không có lý, chỉ có một cái Lâm Tùy Ý không đồng ý. Cậu nói: “Hoa chế tạo âm thanh dụ tôi mở cửa, nhân cơ hội chạy thoát. Nhưng thời điểm chúng ta thay ca không thể không mở cửa thay người. Lúc đó hoa đâu có rời đi.”
“Bởi vì khi đó nhiều người.” Liễu Nhân nghĩ nói: “Hoa không chắc có thể chạy thoát khỏi nhiều người, cho nên lựa chọn lúc ít người, lợi dụng tiếng gõ cửa dụ tiền bối mở cửa.”
Giải thích thế này khá là hợp lý, cũng giải thích được vì sao khi có hai người Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ, phòng đồ không xuất hiện tiếng gõ cửa.
Liễu Nhân hỏi Lâu Lệ: “Tiền bối, ngài cho rằng hoa là điềm báo thai nhi hay bà lão.”
Lâu Lệ nói: “Không rõ ràng lắm.”
“Hoa có năng lực chế tạo thanh âm.” Liễu Nhân cúi đầu suy nghĩ, ngữ khí trở nên gấp gáp: “Phải mau mau xác định hoa thai nhi hay bà lão, bằng không sẽ khó xử lý.”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Hoa có năng lực?”
“Tiền bối, là thế này.” Liễu Nhân trái ngược Liễu Kiệt, cô không cười nhạo Lâm Tùy Ý cái gì cũng không biết, ngược lại giải thích tường tận: “Mặc kệ là điềm báo thai nhi hay bà lão, chúng đều có năng lực đặc thù. Tôi nghĩ năng lực của hoa là chế tạo âm thanh, hoặc là chế tạo ảo giác. Nếu hoa là thai nhi, vậy thì còn đỡ, nhân chi sơ tính bản thiện, thai nhi sẽ không hại người. Nếu hoa là bà lão thái thì toi, hiện tại là đoạn mở đầu giấc mơ, hoa có thể chế tạo ảo giác, về đến cuối giấc mơ, năng lực của hoa sẽ càng ngày càng tăng, nói không chừng sẽ chế tạo ảo giác hoặc cái gì khác, chúng ta sẽ dễ bị hoa giế t chết.”
Lâm Tùy Ý đã hiểu vì sao Liễu Nhân gấp gáp. Nếu thật sự như lời Liễu Nhân, việc phân biệt hoa là ai đúng là sốt ruột.
Nhưng đơn chỉ có một đóa hoa mà muốn phân biệt điềm báo tương ứng vẫn quá khó. Vấn đề quay lại ban đầu, phải mau mau tìm được điềm báo còn lại, có cả hai cái mới dễ so sánh phân biệt.