Vạn Thu không biết tại sao hôm nay mẹ lại ăn mặc rực rỡ hơn bình thường.
Rõ ràng lúc Ninh Xảo Trân đưa cậu đi họp phụ huynh cũng không ăn mặc đặc biệt, thậm chí còn quên mất thời gian họp, cuối cùng cậu phải tự mình đi.
Cùng đi họp phụ huynh với cậu còn có một cô gái trẻ mặc bộ vest màu xám, đi giày cao gót thấp.
Vạn Thu đã gặp cô gái trẻ này nhiều lần nhưng hai người chưa từng nói chuyện với nhau.
Đó là một chị gái tương đối trầm lặng và giản dị, trợ lý của Dương Tiêu Vũ.
Chị gái này luôn nghe lời mẹ và làm mọi việc mẹ yêu cầu, mẹ khen chị ấy là một người xuất sắc.
Chị gái có cái tên rất êm tai, Triệu Tĩnh Nguyệt.
Triệu Tĩnh Nguyệt là người lái xe, Vạn Thu và Dương Tiêu Vũ cùng ngồi ở ghế sau.
Đường đến trường còn dài, Dương Tiêu Vũ trông rất háo hức, thậm chí còn không ngừng lấy gương trong cặp ra soi.
"Tĩnh Nguyệt, hôm nay tôi có đủ đẹp không?" Dương Tiêu Vũ hỏi.
"Đương nhiên, bà chủ hôm nay đặc biệt đẹp." Triệu Tĩnh Nguyệt nhìn Dương Tiêu Vũ qua kính chiếu hậu.
"Có thể cho bảo bối nhà tôi mặt mũi không?" Dương Tiêu Vũ hỏi với nụ cười mong đợi.
"Chắc chắn rồi." Triệu Tĩnh Nguyệt đáp.
Vạn Thu quay đầu lại, không ngừng chú ý đến Dương Tiêu Vũ, hôm nay Dương Tiêu Vũ dường như hay hỏi chuyện hơn mọi khi.
Mẹ thật đẹp.
Cho dù Dương Tiêu Vũ hỏi Vạn Thu câu hỏi kia bất cứ lúc nào, Vạn Thu cũng sẽ trả lời như vậy.
Khi chiếc xe sang trọng dừng lại ở ngã tư một con đường vừa hẹp vừa đổ nát, lại có phần tắc nghẽn, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Dương Tiêu Vũ ngồi trong xe liếc nhìn khung cảnh bừa bộn bên ngoài, khẽ cau mày: "Tĩnh Nguyệt, đỗ xe đi. Tôi xuống xe trước, lát nữa có thể trực tiếp đến lớp tìm tôi."
"Vâng." Triệu Tĩnh Nguyệt đáp lại.
Bắp chân trắng nõn và thon thả dưới chiếc váy bó eo màu rượu vang, khi đôi giày cao gót sáng màu chạm đất, Dương Tiêu Vũ đã đứng dưới nắng sớm, theo dòng người bước vào trường.
Dòng người lộn xộn, phụ huynh hỏi thăm lẫn nhau, học sinh cũng lớn tiếng chào hỏi.
Chỉ có Dương Tiêu Vũ đứng đó, nhìn không hợp với khung cảnh xung quanh.
Lác đác vài bậc phụ huynh cùng con đến trường phóng ánh mắt tò mò tới, Dương Tiêu Vũ đưa tay về phía xe, một bàn tay nhỏ nhắn gầy gò nắm lấy bà.
Nháy mắt vẻ mặt Dương Tiêu Vũ trở nên dịu dàng, không gian ồn ào bụi bặm cũng bớt khó chịu hơn.
Vạn Thu bước xuống xe, được mẹ nắm tay.
Vừa bước xuống, Vạn Thu nhận thấy những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ về đây.
Cậu theo bản năng căng chặt cơ thể, dán bên người Dương Tiêu Vũ.
Rõ ràng hôm qua mới đến đây với ba, nhưng không biết vì sao...
Rõ ràng đây là một nơi rất quen thuộc, nhưng bây giờ ánh mắt của những người xung quanh lại trở nên vô cùng xa lạ.
Chẳng lẽ giống như những gì em trai tôi nói, vì hôm nay mẹ rất đẹp, nên mọi người sẽ nhìn mẹ?
Vạn Thu ngẩng đầu lên, nhìn Dương Tiêu Vũ đang tỏa sáng rực rỡ dưới nắng sớm.
Nếu mọi người nhìn mẹ vì mẹ xinh đẹp, vậy cậu muốn mọi người tiếp tục nhìn mẹ.
Những ánh mắt xa lạ kia không còn quá khó tiếp nhận nữa.
Thật ra Vạn Thu còn có chút nho nhỏ tự hào, nó đã khích lệ cậu nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ.
"Đi thôi, bảo bối." Dương Tiêu Vũ cong khóe môi, giày cao gót bước từng bước đến trước cánh cổng tồi tàn.
Vạn Thu dựa bên người Dương Tiêu Vũ, ở nơi quen thuộc, giữa những âm thanh ồn ào, Vạn Thu chỉ quan tâm đ ến tiếng giày cao gót không rõ ràng của mẹ.
Vạn Thu được Dương Tiêu Vũ nắm tay, quay đầu nhìn thoáng qua người bảo vệ mập mạp đang há hốc mồm mà nhìn chằm chằm.
Vạn Thu mím môi, muốn chào hỏi, nhưng rồi chỉ khẽ gật đầu.
Dương Tiêu Vũ phát hiện ra.
Thay vì bước vào ngay, bà quay lại và bước tới chỗ bảo vệ.
Bảo vệ nhìn Dương Tiêu Vũ đến gần, thậm chí còn vô thức hóp lại cái bụng tròn trịa của mình.
Dương Tiêu Vũ tháo kính ra, nhìn bảo vệ mập mạp trước mặt.
"Anh chính là người vẫn luôn giúp đỡ bảo bối nhà tôi phải không?" Đối với người có đặc điểm nhận dạng dễ đoán như vậy, Sở Kiến Thụ chỉ cần dùng hai từ để tóm tắt, không quá khó để nhận ra.
Bởi vì ý thức căng thẳng, bảo vệ cũng không nhớ rõ Dương Tiêu Vũ đã nói cái gì, khô khốc hỏi: "Cái gì?"
"Làm phiền anh chăm sóc Vạn Thu trong thời gian dài như vậy." Dương Tiêu Vũ nhìn bảo vệ với đôi mắt mang theo ý cười, "Là mẹ của đứa trẻ, cảm ơn anh rất nhiều vì những gì anh đã làm cho con tôi, sau này tôi sẽ chính thức nói lời cảm ơn với anh."
Bảo vệ trợn tròn mắt, người phụ nữ như ngọn lửa bừng cháy, rõ ràng có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cũng không bủn xỉn mà mỉm cười với ông.
Nhìn thấy người phụ nữ nắm tay Vạn Thu, bảo vệ không khỏi phục hồi tinh thần.
Vãi kiếp, đây là mẹ đứa nhỏ sao?
Trong kì nghỉ hè liền đầu thai sang nhà khác sao?
Nếu trước đây ba mẹ Vạn Thu đều như vậy, ai dám bắt nạt đứa nhỏ chứ?
Vạn Thu nắm tay Dương Tiêu Vũ, mặc dù không có nhiều học sinh nắm tay ba mẹ trong khuôn viên trường.
Nhà trường đã mở cổng cho tất cả phụ huynh vào, có thể thấy phụ huynh đến đây đều đặc biệt ăn mặc chỉnh tề, nhưng so với Dương Tiêu Vũ thì những người này giống như đến từ thế giới khác và đang tụ tập lại với nhau.
Vạn Thu cũng để ý Dương Tiêu Vũ hôm nay có vẻ khác biệt với mọi người.
Cảm thấy mẹ luôn sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, còn có cả thứ gì đó lập lòe trên người mẹ.
Là bông tai sao? Hay là vòng cổ?
Vạn Thu đi theo Dương Tiêu Vũ tìm lớp học của.
Dương Tiêu Vũ phát hiện Vạn Thu dường như đang tự mình dẫn bà đến một nơi nào đó.
Dương Tiêu Vũ im lặng đi theo, có vẻ Vạn Thu không nhận ra bản thân đang dẫn đường cho mẹ.
Dương Tiêu Vũ nhớ rõ lời Sở Ức Quy từng nói qua, nếu để Vạn Thu một mình, Vạn Thu sẽ tự suy nghĩ, nhưng phạm vi suy nghĩ sẽ nằm trong phạm vi cần thiết.
Cũng giống như bây giờ, dẫn bà đến lớp học là điều cần thiết.
Dương Tiêu Vũ quan sát trường học, khu dạy học đã rất cũ.
Chỉ là một tòa nhà giảng dạy cũ bị bỏ lại sau khi ngôi trường trước đó chuyển đi, lối đi vừa hẹp vừa không có cửa sổ, thoạt nhìn rất đông người chen lấn xô đẩy nhưng cũng rất tối tăm.
Vạn Thu luôn thích đi dọc theo vách tường hơn là đi thẳng vào chính giữa.
Dương Tiêu Vũ lại hào phóng bước đi giữa đường, nghiêng đầu quan sát Vạn Thu.
Học sinh tiểu học đều không cao, tụ tập thành tốp năm tốp ba, cùng nhau trò chuyện cười đùa ở hành lang.
Dương Tiêu Vũ nhìn, nhưng không thể tưởng tượng được dáng vẻ Vạn Thu cùng người khác cười đùa.
Vạn Thu tìm được cửa lớp, biển lớp ghi 6.3, cậu vô thức siết chặt tay Dương Tiêu Vũ rồi dựa vào tay bà.
"Bảo bối, tới rồi sao?" Dương Tiêu Vũ biết là nơi này, lại không chuẩn bị tự mình đi vào.
Muốn nhờ Vạn Thu đưa vào trong.
Dường như đang do dự với một lớp học xa lạ, Vạn Thu không lập tức bước vào mà đứng ở cửa thăm dò phía trong phòng học.
Trong lớp đã có rất nhiều học sinh và phụ huynh, căn phòng có vẻ hơi chật chội vì đông người, chủ nhiệm lớp đứng trên bục dường như không để ý đến Dương Tiêu Vũ ở ngoài cửa.
Vạn Thu bước vào.
Khi Dương Tiêu Vũ theo Vạn Thu vào lớp, lớp học vốn đang ồn ào bỗng chốc im bặt.
Bản thân Dương Tiêu Vũ không thấp, đôi giày cao gót và chiếc váy đỏ càng khiến bà trông cao hơn, trong căn phòng âm u nơi mặt trời còn chưa kịp chiếu rọi, lại dường như mang theo ánh nắng tiến vào.
Mà chủ nhiệm lớp…cũng ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt cô ta dán chặt vào Vạn Thu, có chút khó tin.
Vạn Thu dường như không để ý tới xung quanh, thậm chí không ngẩng đầu lên.
Chỉ nắm tay Dương Tiêu Vũ đi vòng qua bục giảng, đến phía bên kia của bục giảng.
Nhưng Vạn Thu lại đứng lại.
Cậu đứng đó, ngơ ngác không biết làm sao.
"Sao vậy? Bảo bối?" Giọng nói dễ nghe của Dương Tiêu Vũ vang lên bên tai Vạn Thu, bà dùng một tay nắm tay Vạn Thu, cúi đầu hỏi.
Vạn Thu hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn về phía góc trống.
Chỗ của cậu đã biến mất.
Mỗi lần đi họp sẽ dựa trên chỗ ngồi của học kỳ trước.
Chỗ ngồi của Vạn Thu đáng lẽ phải ở đây, nhưng hiện tại ở đây không có bàn của cậu.
Phòng học của trường không lớn, không đủ bàn nhưng lại có quá nhiều học sinh nên vị trí của Vạn Thu được xếp ở góc phía trong của bục giảng.
Đây là góc không ai đi qua, nhìn không rõ bảng đen lắm, là chỗ ngồi chỉ thuộc về một mình Vạn Thu.
"Chỗ ngồi... không có..." Vạn Thu bối rối.
Cậu quay đầu nhìn lại lớp học, mặc dù hầu hết các ghế đều đã có phụ huynh ngồi, nhưng đó cũng là nơi mọi người học lớp năm ngồi.
Cậu nên để mẹ ngồi ở đâu?
Cậu biết tìm thêm bàn ghế ở đâu?
Vạn Thu nắm tay Dương Tiêu Vũ, mờ mịt, thậm chí còn cảm thấy lo lắng và buồn bã.
"A, em là... Vạn Thu?" Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, sau khi nhận ra cậu học sinh trước mặt mình đã thay đổi quá nhiều, ngạc nhiên hỏi.
Tấm lưng Vạn Thu cứng ngắc, quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp.
Sau khi được Dương Tiêu Vũ nỗ lực vỗ béo, Vạn Thu dần dần lộ ra vẻ ngoài xinh đẹp, khiến chủ nhiệm lớp phải kinh ngạc vạn phần.
Đây thật sự là Vạn Thu sao?
Cậu bé da bọc xương cùng thành tích kém cỏi đó sao?
Hôm nay Vạn Thu ăn mặc chỉnh tề, mái tóc được cắt tỉa cẩn thận, vô cùng bồng bềnh và mềm mại, hoàn toàn khác biệt với những bạn nam đầu đinh cùng lớp.
Áo sơ mi trắng và quần đùi tinh xảo, nhìn thế nào cũng không ra dáng vẻ của quá khứ.
Trong ký ức của chủ nhiệm lớp, Vạn Thu trầm mặc, dơ hề và khép kín.
"Cô là giáo viên chủ nhiệm của bảo bối sao?" Dương Tiêu Vũ nheo mắt nhìn về phía nữ giáo viên hơi thấp, cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt mộc mạc.
"Đúng vậy, cô là?" Chủ nhiệm lớp hiển nhiên có chút nghi hoặc.
"Tôi là Dương Tiêu Vũ, mẹ của Vạn Thu." Dương Tiêu Vũ kéo Vạn Thu lại, vùi nửa người cậu vào trong lòng. Đôi mắt hai người rất giống nhau, chứng minh rõ ràng cho mối quan hệ huyết thống thân thiết.
Chủ nhiệm lớp sửng sốt: "Nhưng... nhưng mẹ Vạn Thu không phải họ Ninh sao?"
Hơn nữa chủ nhiệm lớp cũng đã gặp qua mẹ của Vạn Thu, là một người phụ nữ giản dị, hơi béo, khuôn mặt có phần dữ tợn mới đúng.
"A." Dương Tiêu Vũ quay lại liếc mấy phụ huynh đều đang tò mò nhìn về phía này, lớn tiếng nói: "Tôi là mẹ ruột của Vạn Thu, mẹ ruột."
Dương Tiêu Vũ cố ý đọc rõ cũng như nhấn mạnh từ "mẹ ruột", hiển nhiên khiến những người có mặt tại đây trong nháy mắt não bổ ra đủ loại khả năng.
Chủ nhiệm lớp cũng sửng sốt, hiện tại tình huống này nên lý giải như thế nào mới tốt?
"Chồng tôi cũng từng phái người tới hỏi cô chuyện về Vạn Thu, cô không nhớ sao?" Dương Tiêu Vũ híp mắt nhìn chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp như bừng tỉnh, từ một góc trong ký ức chợt nhớ tới một chuyện, nhưng cô ta luôn cho rằng đó chỉ là cuộc trò chuyện phiếm giữa mọi người.
Cô ta vậy mà bị người khác lừa?
Vẻ mặt chủ nhiệm lớp rất xấu hổ, sau lưng thảo luận chuyện của người khác, bây giờ lại trắng trợn đứng trước mặt người đó.
"Cô giáo, tại sao bảo bối nhà tôi lại nói chỗ ngồi đã mất?" Dương Tiêu Vũ nheo mắt lại, chỉ vào góc trống bên cạnh hỏi: "Trước đây bảo bối nhà tôi luôn ngồi ở chỗ này sao?"
Giọng nói Dương Tiêu Vũ không còn nhẹ nhàng, thậm chí còn cố tình cất cao giọng.
Không cha mẹ nào muốn con mình bị đặt vào một góc như vậy, nếu là các bậc cha mẹ khác chắc chắn sẽ phản đối.
Nhưng bởi vì Ninh Xảo Trân không mấy để ý đến Vạn Thu, mà thành tích của Vạn Thu lại...
Chủ nhiệm lớp chột dạ nhưng vẫn cố gắng giải thích: "Không phải, bởi vì lớp tương đối đông, ngày thường chỗ này đều được luân phiên."
"Vậy bảo bối à, con ngồi đây bao lâu rồi?" Dương Tiêu Vũ cúi đầu hỏi Vạn Thu.
Vạn Thu im lặng hồi lâu, nhìn vào chỗ ngồi đó.
Cậu chưa từng đổi chỗ kể từ khi được phân vào đây.
"Rất lâu." Vạn Thu không biết hình dung thời gian như thế nào, chỉ có thể đáp: "Vẫn luôn."
Dương Tiêu Vũ thở dài, một lần nữa nhìn về phía chủ nhiệm lớp, vẻ mặt đã có chút thô lỗ.
"Cô giáo, ngồi đây có thấy bảng đen không? Biết lớp đông đến nỗi không đủ chỗ vậy sao cô không dứt khoát cho con tôi sang lớp khác? Cô và học sinh của cô cùng nhau cô lập bảo bối nhà tôi?"
Dương Tiêu Vũ có lẽ không biết Vạn Thu ở trường từng mang bộ dáng thế nào, nhưng chỉ đọc chút thông tin trong tài liệu liền biết ngay cả giáo viên cũng coi thường Vạn Thu.
Vậy mà Vạn Thu ở nhà vẫn còn ý nghĩ làm bài tập hè, coi lời giáo viên như mệnh lệnh mà nghe theo, cực kì tôn trọng giáo viên, lại không đổi được sự đối xử bình đẳng.
"Các lớp khác cũng rất đông..." Khi chủ nhiệm lớp đối mặt với Dương Tiêu Vũ, chiều cao và khí chất của cô ta đã giảm xuống mấy bậc, "Hơn nữa chỉ là vấn đề chỗ ngồi thôi, không liên quan gì đến việc cô lập, chúng tôi cũng không cô lập Vạn Thu, vị phụ huynh này xin đừng hiểu lầm."
"Vậy tại sao đến bây giờ vẫn chưa có người chào hỏi con trai tôi?" Dương Tiêu Vũ lạnh lùng hỏi.
Dương Tiêu Vũ sao có thể không chú ý chứ?
Mỗi học sinh bước vào đều cùng các bạn trong lớp chào hỏi, nhưng Vạn Thu đừng nói tới chuyện chào hỏi, bọn nó thậm chí còn không nhìn con bà lấy một cái.
Có cả những đứa trực tiếp lướt ngang qua mặt Vạn Thu.
Cứ như bản thân bị ngăn cách với lớp học, bị đối xử như một người vô hình.
"Con trai cô có tính cách tương đối quái gở, ngay cả giáo viên cũng không có biện pháp can thiệp vào việc kết bạn giữa các học sinh." Chủ nhiệm lớp lập tức nói.
"Ý cô là, cô biết bảo bối nhà tôi như vậy, nhưng vẫn mặc kệ?" Giọng điệu của Dương Tiêu Vũ dần dần trầm xuống.
"Phụ huynh Vạn Thu, hôm nay là ngày họp lớp, nếu cô làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi." Chủ nhiệm lớp muốn dời chủ đề này đi.
"Hôm nay tôi cũng tới đây để xử lý thủ tục cho con tôi." Khóe mắt Dương Tiêu Vũ chú ý tới Triệu Tĩnh Nguyệt lúc này đã bước vào.
Bởi vì hành động của Dương Tiêu Vũ mà một số phụ huynh trong lớp đã xì xào bàn tán, có người còn lén kéo con mình hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
"Không biết, đó là tên ngốc." Đột nhiên giọng nói trong trẻo của một thằng nhóc vang lên, khiến không gian vốn đã quái dị đột nhiên rơi vào im lặng.
Ba mẹ thằng nhóc lập tức bịt kín miệng nó lại, nhưng khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn tối sầm của Dương Tiêu Vũ.
Không có bậc cha mẹ nào có thể chịu đựng được loại chuyện bị xúc phạm, Dương Tiêu Vũ theo bản năng mở miệng muốn chửi, nhưng Triệu Tĩnh Nguyệt đã ngăn lại.
"Xin ngài hãy dạy con cái hiểu lễ nghi là gì, nếu con ngài không hiểu, tôi có thể giới thiệu cho ngài một lớp học lễ nghi cao cấp, ngài có thể đưa con đi học rồi hẵng quay lại trường." Triệu Tĩnh Nguyệt nói không chút lưu tình.
"Không, thằng bé chỉ lỡ miệng nói như vậy thôi, nó còn bé, không hiểu chuyện..." Phụ huynh cũng có vẻ xấu hổ.
Triệu Tĩnh Nguyệt không phản bác đối phương, ngược lại cúi người nói với cậu bé kia: "Cậu là tên ngốc."
Ba mẹ kia trong lòng cả kinh, chợt thấy con trai nắm lấy tay, hướng thẳng Triệu Tĩnh Nguyệt nói: "Cô mới là tên ngốc, nó là tên ngốc, mọi người đều nói nó là tên ngốc, nếu nó không ngốc thì có thể..."
Người ba lập tức bịt miệng thằng nhóc lại vì sợ nó sẽ nói thêm điều gì khiêu khích nữa.
Dương Tiêu Vũ thậm chí có thể đoán được đoạn sau sẽ nói cái gì, trong lòng đột nhiên dâng lên tức giận.
Dương Tiêu Vũ tháo kính râm xuống, không thể che giấu vẻ lạnh lẽo.
Xung quanh đã có phụ huynh lén lút mở điện thoại quay video, khuôn mặt Dương Tiêu Vũ đương nhiên sẽ bị lộ ra.
Triệu Tĩnh Nguyệt biết, một khi Dương Tiêu Vũ bị lộ mặt trên Internet, sẽ sớm có người nhận ra thân phận của bà.
Mà bản thân họ cũng sẽ dần suy đoán được sự tình ở đây.
Vạn Thu bị bạo lực học đường.
Nhưng vấn đề bạo lực học đường rất khó để kết tội, cũng rất khó tìm ra bằng chứng.
Cho dù có luật pháp, cũng khó có thể gây ảnh hưởng đến trẻ em vẫn đang là học sinh tiểu học.
Mà Dương Tiêu Vũ, cực kì mang thù.
Khoảnh khắc biết Vạn Thu bị bắt nạt, Dương Tiêu Vũ liền không muốn cho những người này sống một cách dễ dàng.
Dương Tiêu Vũ duỗi tay ôm lấy Vạn Thu: "Thật xin lỗi, bảo bối, mẹ không bảo vệ con thật tốt, nên ai cũng có thể ức hiếp con."
Dương Tiêu Vũ ý đồ làm sự việc to lên, để bọn ranh con trong trường dám bạo lực học đường Vạn Thu cùng với cha mẹ của chúng được lên tin tức.
Nhưng khi Dương Tiêu Vũ cúi đầu đến gần Vạn Thu, đột nhiên cảm thấy Vạn Thu dùng cả hai tay ôm lấy mình.
Thân thể Vạn Thu cứng đờ.
Dương Tiêu Vũ ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Vạn Thu.
Sự lo lắng, bồn chồn và khó chịu đang dần ngưng tụ thành một sự ẩm ướt mơ hồ.
Vạn Thu rõ ràng không quan tâm đ ến mọi thứ xung quanh, lại vì bà mà lộ ra cảm xúc dao động.
Mọi diễn xuất lúc này đột ngột dừng lại.
"Không sao đâu, mẹ không tức giận." Dương Tiêu Vũ nhéo má Vạn Thu, đè nén lửa giận trong lòng, tựa đầu vào trán Vạn Thu, trấn an: "Không sao, không sao, mẹ rất tốt."
Vạn Thu đang xác nhận, nơi này nhiều người như vậy, nhưng đôi mắt sáng trong của cậu dường như chỉ có duy nhất Dương Tiêu Vũ.
Cơn giận của Dương Tiêu Vũ phảng phất được làm dịu từng chút một bởi sự ẩm ướt mơ hồ.
Bà thực sự muốn đặt Vạn Thu vào trong đống chuyện rắc rối sao?
Mọi xúc động dần dần bị dập tắt, Dương Tiêu Vũ nhận ra hành động của mình thật buồn cười.
"Bất luận con trai tôi có thế nào, chẳng lẽ tôi lại không nuôi nổi? Tôi có thể để thằng bé tận hưởng những điều tốt đẹp nhất trên đời. Ba, anh trai, em trai thằng bé sau này đều sẽ yêu thương thằng bé, cho dù thằng bé không hiểu gì cả cũng có thể ngâm mình trong hũ mật cả đời, những thứ thằng bé có, là những thứ mà bọn không có giáo dưỡng mãi mãi không có được."
Dương Tiêu Vũ cất cao giọng nói với mọi người.
Không cần để ý những người này.
Bọn họ sau này cũng không còn cơ hội tiếp xúc với Vạn Thu.
Triệu Tĩnh Nguyệt đoán Dương Tiêu Vũ hẳn đã thay đổi chủ ý.
"Mọi người, vui lòng xóa tất cả video được ghi trên điện thoại ngay lập tức. Nếu sau này nội dung có liên quan được nhìn thấy trên Internet, đoàn luật sư của chúng tôi chắc chắn sẽ hành động."
Vừa nói, Triệu Tĩnh Nguyệt vừa liếc mắt đảo qua, những người đang quay chụp lập tức chột dạ xóa video.
"Đáng tiếc ở đây không có gì giám sát, nếu như có lời muốn nói..." Sau khi xác nhận mọi người đã xóa video, Triệu Tĩnh Nguyệt lại lạnh lùng mở miệng, "Chúng tôi có thể kiểm soát bằng chứng bạo lực học đường của các bạn cùng lớp đối với Vạn Thu, mọi người thật đúng là may mắn."
Chủ nhiệm lớp ở một bên đã sợ đến mức không nói nên lời, trước đó đã bí mật liên lạc với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng lập tức chạy tới, bầu không khí ngột ngạt và quỷ dị trong lớp gần như làm người ta không thở nổi.
"Mấy... mấy người đang làm gì vậy?" Hiệu trưởng lập tức tiến tới, cố gắng trấn an mọi người, "Các vị, xin hãy bình tĩnh, có chuyện gì có thể đến văn phòng của tôi nói chuyện được không?"
Ánh mắt Dương Tiêu Vũ quét một vòng, nhìn các học sinh trong lớp vì chột dạ mà cúi đầu.
Nhưng cuối cùng chỉ ôm ôm Vạn Thu.
"Không thì các vị trước tiên cứ vào văn phòng của tôi ngồi nghỉ đi." Hiệu trưởng chỉ có thể nghĩ biện pháp đưa người đi trước, đã có một số phụ huynh chưa vào cửa, không khí trong lớp cũng rất ngượng ngùng.
Vạn Thu đứng tại chỗ, bầu không khí cứng ngắc, lớp học vỗn dĩ ồn ào lại quá mức yên tĩnh.
Vạn Thu gắt gao nắm lấy tay Dương Tiêu Vũ, lắng nghe giọng nói của Dương Tiêu Vũ và Triệu Tĩnh Nguyệt.
Bầu không khí xa lạ lan rộng, như thể mọi "không vui" bắt đầu bành trướng, và "vui vẻ" biến mất không còn dấu vết.
Giống như một con cự thú khổng lồ hung dữ, nó xé toạc không khí hỗn loạn, tước đoạt thanh âm của mọi người, gào thét và giẫm đạp những ai không thể phản kháng, mang đến nỗi sợ hãi cho lớp học.
Vạn Thu vô thức cảm thấy khó chịu, không thể hít thở trong bầu không khí này.
Cậu muốn tìm một chiếc ghế, ít nhất có thể khiến Dương Tiêu Vũ vui vẻ.
Nhưng tất cả ghế ở trường đều có người sở hữu.
Trong những câu nói dài không rõ ràng lắm, Vạn Thu nhận ra mọi chuyện đều xuất phát từ cậu, khiến mẹ và những người khác không vui.
Vạn Thu dựa vào trong lồ ng ngực Dương Tiêu Vũ, khẩn trương và lo lắng cơ hồ muốn bao phủ lên cả người cậu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
Chương 57
Chương 57