Chương 3225
“Cố Hy, anh thật sự không muốn kế thừa tập đoàn Cố Linh sao? Anh có cơ hội, anh cũng đừng vì tránh hiềm nghị, mà đi học pháp luật, em biết… Mấy chuyện kinh doanh anh học một chút là hiểu. Lẽ nào anh không hề có chút lòng riêng nào sao?”
“Không có, tuy rằng anh không phải con ruột của bố mẹ, nhưng anh rất yêu họ, cũng yêu em và Đoàn Tử, sẽ không tranh đoạt với các em, chỉ cần anh có, thì đều là của các em.”
“Tại sao? Anh không ghen ty không hận sao?”
“Nhà họ Cố chưa bao giờ có lỗi với anh, nếu như anh căm hận nhà họ Cố, thì anh vẫn còn là người sao?”
“Em biết anh làm như vậy là đúng, nhưng không phải mỗi người đều có thể làm được như anh, rất nhiều người đã lạc lối. Con người có dục vọng, quyền lực, tiền tài và quyền thế có thể khiến người ta phát rồ, lẽ nào anh không muốn những thứ đó sao?”
Cô rất tò mò nhìn Gố Hy, lẽ nào anh chưa từng tham lam, dã tâm và dục vọng sao?
Một khi bị ý nghĩ này thiêu đốt, thì rất khó dập tắt, một ngọn lửa nhỏ có thể đốt cháy cả một đồng cỏ.
Cố Hy duy trì thế nào, những năm này anh không có lòng dạ khác, một lòng yêu nhà họ Cố.
“Niệm Noãn, từ nhỏ đến lớn anh chỉ lợi dụng em một lần.”
“Anh lợi dụng em?” Cô rất kinh ngạc, vắt hết óc nhưng thực sự không nhớ ra chuyện anh lợi dụng mình.
Cố Hy mím môi, dường như có hơi khó nói.
Đây là bí mật chôn sâu trong lòng anhI “Gòn nhớ khi còn bé, em bị người ta bắt cóc, anh xông tới cứu em, rồi bảo em về nhà cầu cứu không?”
“Nhớ chứ.”
Tuy rằng lúc ấy mình mới ba tuổi, nhưng thực sự có ấn tượng rất sâu.
Bởi vì đây là lần đầu cô đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, thật sự cảm nhận được cái gì gọi là hoảng sợ.
Cô vốn tưởng rằng mình có thể vui vẻ lớn lên, không buồn không lo, nhưng không ngờ tới hiện thực đã cho cô một bài học.
Cố Hy để mình chạy trốn, mà anh lại bị bắt lại, cô càng khổ sở, chỉ hy vọng anh không xảy ra chuyện gì.
Vào lúc ấy đó chỉ đơn thuần là tình anh em, chỉ là không hy vọng anh trai sẽ xảy ra chuyện mà thôi.
“Chuyện đó… Không phải đã trôi qua rất lâu rồi sao?”
“Đối với em mà nói, khả năng đã trôi qua rất lâu đã sớm quên, nhưng đến , bây giờ anh cũng không quên được chuyện xảy ra ngày đó. Thật ra… Anh cố ý để em rời đi, anh muốn biết một người con nuôi bị bắt cóc, bố mẹ nuôi sẽ làm như thế nào.”
“Cái gì?”
Niệm Ấm nghe nói như thế, đôi mắt khiếp sợ trợn to, dáng vẻ không thể tin được.
Lúc ấy mới bao lớn chứ, anh đã suy nghĩ nhiều như vậy, đây là đã tính toán †ừ trước.
Cố Hy nhìn thấy ánh mắt của cô, tội lỗi trong đáy lòng càng tăng thêm mấy phần.
“Vào lúc ấy anh đã hiểu chuyện, khi ra ngoài mua đồ, đều có thể nghe thấy mọi người chỉ chỏ mình, nói anh là con nuôi, là nhặt được, bố mẹ khẳng định không thể đối xử bình đẳng, dù sao thì họ cũng có con trai của mình.”
“Thế giới này vấn luôn đen tối, em nhìn những người đó ác độc với một đứa bé như vậy, chỉ chỏ nói xấu, con trai của họ cũng nói anh là con hoang, nói anh không rõ lai lịch.”
“Anh sợ… Sợ sau khi bố mẹ có con trai của mình, sẽ hối hận khi nhận nuôi anh. Anh rất sợ họ sẽ bỏ rơi anh, cũng sợ họ sẽ ngược đãi anh, vì thế anh muốn biết… Cuối cùng thì họ có yêu anh hay không.”