Người phụ nữ sững lại, hiển nhiên không ngờ Lâm Chính sẽ nói ra lời này.
"Lâm thần y, những nhân vật cấp cao như vậy, sao có thể tới đây gặp anh?"
Người phụ nữ ngập ngừng một lát rồi thì thầm.
"Nếu người đó cảm thấy xấu hổ khi gặp tôi thì không cần gặp nữa".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Sắc mặt người phụ nữ có vẻ mất tự nhiên, cô ta im lặng một lúc, sau đó bước sang một bên, lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Một lúc sau, cô ta mới quay trở lại.
"Vị tiên sinh đó sẽ đến vào sáng mai. Hai người gặp nhau ở đâu thì phù hợp?"
"Trụ sở Dương Hoa, tôi sẽ đợi ở đó".
"Được rồi, nhưng trong lúc này, Lâm thần y, anh đừng nói thêm về Đại hội nữa. Việc đó gây ra rất nhiều hệ luỵ".
Người phụ nữ nói.
"Nhiều hệ luỵ thì sao? Điều tôi đang làm bây giờ là tự bảo vệ chính mình. Nếu Đại hội quyết tâm giết tôi thì tôi sẽ chống trả bằng mọi giá. Dù có tan xương nát thịt, tôi cũng nhất định sẽ cắn trả Đại hội một miếng".
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
"Lâm thần y, miếng thịt Đại hội này không dễ cắn như vậy. Anh căn bản còn chưa hiểu rõ sức mạnh của họ đáng sợ đến thế nào".
"Ồ?"
Lâm Chính nhìn người phụ nữ, sau đó lại nhìn phù hiệu trên vai người này rồi trầm giọng hỏi: "Cô cũng là người của Đại hội sao?"
Người phụ nữ vẫn im lặng.
"Xem ra đúng là như vậy rồi".
Lâm Chính khẽ cười, nói: "Tôi muốn hỏi cô một câu, cô nói tôi không biết sức mạnh của Đại hội đáng sợ đến đâu. Vậy thì, cô có biết sức mạnh của tôi thế nào không?"
Người phụ nữ hơi giật mình, sau đó hạ giọng nói: “Tôi không rõ năng lực của anh đến đâu, nhưng tôi nghĩ anh sẽ nhanh chóng biết được sức mạnh của Đại hội thôi! Có một điều anh nói đúng, đó là để anh rời khỏi Giang Thành không phải lựa chọn tốt. Buổi họp báo của anh đã được truyền ra ngoài, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều kẻ muốn gây rắc rối cho anh! Đương nhiên, những kẻ tới gây rắc rối cho anh này tuyệt đối không phải ý của Đại hội. Đại hội cũng không tiện ngăn cản bọn họ, tất cả đều phải dựa vào anh thôi".
"Đại hội ngăn cản bọn họ sao? Có mà mừng thầm còn không kịp".
Lâm Chính mỉm cười.
"Lâm thần y, ngày mai gặp lại".
Người phụ nữ biết rằng tiếp tục nói chuyện với Lâm Chính cũng chẳng có ích gì, cô ta chỉ có thể đợi ngày mai vị tai to mặt lớn kia tới nói chuyện với anh.
Nhưng ngay khi người phụ nữ và nhóm của cô ta chuẩn bị rời đi, một luồng khí áp đáng sợ bao trùm lên không gian xung quanh.
Người phụ nữ và người của cô ta dừng lại và nhìn về phía nguồn phát ra khí áp.
Những người đàn ông có vũ trang bên cạnh cô ta cũng nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Lâm Chính thờ ơ nhìn chủ nhân của luồng khí tức đáng sợ đó.
Anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đứng trên bức tượng cạnh quảng trường thể thao.
Cô ta đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ ra một đôi mắt mùa thu, bên hông đeo một thanh đao dài. Cách ăn mặc này trông rất giống một sát thủ.
Lúc này cô ta đang thờ ơ nhìn Lâm Chính.
"Anh chính là Lâm thần y?"
Bên kia hỏi một cách trịch thượng và vô cảm.
Lâm Chính không nói gì, điện thoại di động của anh rung lên, là Từ Thiên gọi tới.
Cùng lúc đó, một lượng lớn người của Từ Thiên và Cung Hỉ Vân cũng lao tới quảng trường thể thao.
Toàn bộ Giang Thành đã được đặt trong tình trạng báo động. Nếu có khách không mời mà đến, sẽ có người lập tức thông báo cho Lâm Chính.
Nhưng khí tức của người này mạnh đến mức Cung Hỉ Vân và Từ Thiên căn bản không thể ngăn cản được.
"Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi..."
Từ Thiên lao tới, thở hổn hển và cúi người trước Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: "Võ giả này mạnh đến mức ngay cả Nguyên Tinh đại nhân cũng bị cô ta đả thương. Bọn tôi căn bản không thể ngăn cản cô ta..."
"Không sao cả!"
Lâm Chính xua tay, sau đó nhìn bóng người đang đứng trên bức tượng, hỏi: "Tôi là Lâm thần y, cô là ai? Tới đây làm gì?"
"Tôi sao? Đến giết anh!"