Chương 1238
Gã vội nhấn vào tài khoản Tu Tiên Khoa Học, sau đó phát hiện trên hình ảnh đại diện của đối phương cũng hiện biểu tượng thông báo đang phát sóng.
Thế là gã lập tức dè bỉu: “Hay ghê ta, chắc là đang phát sóng trực tiếp nói bậy nói bạ về tôi nhỉ? Hầy… cư dân mạng bây giờ đúng là quá hiền lành, lơ là chút thôi là sẽ bị kẻ xấu lừa gạt ngay. Tôi thật lòng khuyên một vài blogger có tiếng là làm người thì phải có đạo đức, đừng hở ra là nói xấu người khác, trên đời này có quả báo đấy, người đang làm trời đang nhìn…”
Khán giả xem phát sóng cạn cmn lời, ông có biết mình đang nói gì không vậy?
Còn chưa vào phòng phát sóng xem thử đã hấp tấp cho rằng người khác đang nói xấu mình là sao?
Đúng là kẻ ác sẽ không biết xấu hổ là gì, có tự chửi mình cũng chẳng thấy nhột gì cả.
Ngô Lương vừa ra sức khuyên răn, vừa tiến vào phòng phát song của đối phương.
Khoảnh khắc thành công vào phòng, cái miệng của gã tức khắc câm nín.
Bởi vì đối phương không phải đang phát sóng nói xấu gã, mà là phát sóng… phòng làm việc của gã?!
Căn phòng toàn mèo trên màn hình, cả Tiểu Triệu đã bị tóm nữa…
Ngô Lương như rơi xuống hố băng, nghẹn họng không thốt nổi câu nào.
Vốn cứ tưởng đối phương đang phát sóng bóc phốt gã, nếu vậy gã sẽ có thể phản biện lại, đồng thời mắng ngược vài câu, lại ba hoa dắt mũi dư luận một chút, cuối cùng cư dân mạng sẽ tin ai thì khó mà đoán trước được lắm!
Nhưng giờ người ta lại phát sóng trực tiếp sào huyện mua bán máu mèo của gã, vầy còn biết ngụy biện kiểu gì…
Ngô Lương cố gắng giữ vững lý trí, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này? Đó là chỗ nào? Sao ai cũng mắng mỏ tôi vậy, có phải nhận lầm người rồi không…?”
Nhưng lúc như thết này, có chết cũng không được thừa nhận.
Bấy giờ, Mộc Quy Phàm cũng đang xem phòng phát sóng trực tiếp của gã, nghe vậy thì cười khẩy, nói: “Ồ? Bên kia không nhận hả? Nè, có phải ông quên mất đây là phòng làm việc của mình rồi không? Chỗ này còn có ảnh chụp thông tin cá nhân của ông nữa nè.”
Anh đứng phía sau, ôm lấy Túc Bảo, từ lúc phát sóng đến giờ, cả hai đều không lộ mặt lần nào.
Túc Bảo học theo dáng vẻ của ba bé hôm qua, điều chỉnh ống phóng tên lửa nhắm thẳng vào tờ giấy phép kinh doanh trên tường, trông cũng ra hình ra dạng phết.
Sau đó, bé cất giọng non nớt: “Căn cước công dân, họ và tên: Ngô Lương, giới tính: Nam; tuổi: 913…”
Túc Bảo nhìn chuỗi số dài ngoằng trên giấy phép kinh doanh, cảm thấy kỳ lạ ghê nơi, tuổi của ông chú xấu xa kia lớn tới vậy sao?
Lúc này, khán giả xem phát sóng tuy không nhìn thấy Túc Bảo, nhưng đã bị giọng nói trẻ con lại vô cùng nghiêm trang của bé dọa sững sờ.
Ha… rõ ràng bên trên viết là: Giấy phép kinh doanh, tên, ngành, nghề kinh doanh, người đại diện theo luật định…
[Nếu không phải tôi biết chữ, suýt nữa là tin rồi.]
[Ha ha, nói hươu nói vượn mà nghiêm túc ghê luôn á, chưa đầy tháng đã đi làm rồi sao? Cục cưng à, lấy được bằng tốt nghiệp đại học chữ to chưa thế?]
Dưới sự can thiệp của bé cưng dễ thương, lửa giận trong phòng phát sóng cũng tiêu tan không ít.
Mộc Quy Phàm kéo đề tài quay lại, cầm lấy ống phóng tên lửa, chĩa sang bên cạnh, hỏi: “Sếp của mấy người tên gì, căn cước công dân đâu? Lôi ra cho tôi xem.”
Kế toán cố gắng phản kháng, yếu ớt quát: “Các người là ai!? Dựa vào đâu mà tra xét căn cước công dân của bọn tôi, hành vi này của mấy người là phạm pháp đấy!”