Lý Ngư biến đi đổi lại dưới nước khiến cho quần áo của cậu gần như ướt hết.
Sau khi rời khỏi hồ sen, cậu dẫn bọn trẻ đến hành lang gần nhất, lại phát hiện Hùng Phong đang đứng canh. Thấy Lý Ngư đi tới, nó còn vui vẻ vẫy đuôi.
Hùng Phong dẫn đường cho Lý Ngư đến một gian phòng cách đó không xa, trong phòng có rất nhiều quần áo sạch, hơn nữa không có ai khác ở đó. Lý Ngư biết đây là do Diệp Thanh Hoan sắp xếp, cậu rất cảm kích và nhanh chóng đi thay quần áo.
Trong gian phòng này có hai cánh cửa, Lý Ngư vào một cánh cửa và ra từ một cánh cửa khác. Rất nhanh, một hạ nhân đi tới và dẫn cậu đi gặp lão Thừa Ân Công.
Diệp Khiên đã mời Lễ Thân Vương đến. Ban đầu, Lễ Thân Vương cho rằng Diệp Khiên đã nghĩ nhiều quá rồi nên không muốn tùy tiện vào cung. Nhưng, sau khi thấy hổ phù trong tay Diệp Thanh Hoan, Lễ Thân Vương mới hiểu rằng, tình hình đúng là không ổn thật.
Lễ Thân Vương cầm hổ phù lật trái lật phải.
“Ngươi lấy hổ phù ở đâu?” Lễ Thân Vương hỏi.
Lý Ngư nói: “ Nó được lấy ra sau khi Hoàng thượng đập vỡ hộp ngọc.”
Ban đầu, Lễ Thân Vương muốn xác nhận nơi cất giữ hổ phù để xác định độ đáng tin của Lý Ngư.
Có vẻ như Lý Ngư không nói dối.
Lễ Thân Vương yêu cầu Lý Ngư giải thích những gì đang xảy ra ở Càn Thanh Cung.
Lý Ngư phối hợp và khi cậu nói đến công chúa Lang Gia, Lễ Thân Vương liền hỏi đi hỏi lại nhiều lần. Vị công chúa ngoại bang này đã giấu mình trong hoàng cung nhiều năm như vậy, thậm chí còn ngụy trang thành một người khác. Lễ Thân Vương khiếp sợ, đương nhiên phải hỏi rõ ràng, Lý Ngư cũng hiểu, bèn kể hết những gì mắt thấy tai nghe ra.
Lễ Thân Vương lại hỏi: “Nếu như công chúa Lang Gia cho kiểm soát Càn Thanh Cung thì tại sao ngươi có thể mang hổ phù ra ngoài?”
Đây là điều mà Lễ Thân Vương rất khó hiểu, vì nó liên quan đến sự an nguy của Hoàng đế nên ông không được phép mắc sai lầm.
Lý Ngư sửng sốt, cậu nên giải thích như nào đây?
Lý Ngư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điện hạ có nuôi một con cá, chàng ấy đã giấu cả hổ phù lẫn nó trong… Hòn non bộ của bể cá rồi tìm kiếm cớ đưa hồ cá cho ta. Ta vốn ở Thiên Thu Điện, không ở cùng một chỗ với chàng ấy. Thị vệ ở Thiên Thu Điện không nghiêm ngặt như ở Cảnh Thái Điện hoặc có lẽ họ cho rằng ta không có chút uy hiếp nào nên sau khi có được hổ phù, ta liền chuồn ra ngoài truyền tin.”
Lời này của Lý Ngư có thể miễn cưỡng chấp nhận được nhưng khi ngẫm lại thì nó lại có trăm ngàn lỗ hổng. Lễ Thân Vương còn muốn hỏi nữa thì Diệp Thanh Hoan đã cướp lời Lý Ngư để giải vây cho cậu: “Việc hắn mang hổ phù ra đã là rất mạo hiểm rồi. Vào lúc nguy hiểm như vậy thì chắc gì hắn đã nhớ rõ mọi thứ, việc gì cứ phải truy cứu chứ. Bây giờ, việc cứu giá mới là quan trọng nhất. Trước tiên chúng ta hãy thảo luận về kế hoạch tấn công đi.”
Lý Ngư cảm kích nhìn Diệp Thanh Hoan một cái.
Lễ Thân Vương cho là phải, lập tức mang theo hổ phù đến chỗ quân thủ thành điều binh. Diệp Thanh Hoan phụ trách tập trung người trong phủ lại để hỗ trợ quân cứu viện. Diệp Khiên lớn tuổi, đi đứng không tiện nên ông tự mình tọa trấn ở Thừa Ân Công phủ để chỉ huy.
Lý Ngư chắc chắn muốn tham gia hành động cứu lão công, việc này là không thể nghi ngờ, nên cậu đã giao mấy đứa nhỏ cho Vương Hỉ chăm sóc.
Đại Bảo mặc một bộ đồ cưỡi ngựa nhỏ xinh, bé cầm một cái ná nhỏ, đôi chân ngắn cũn bước đi loạng choạng nắm chặt lấy ốông quần Lý Ngư.
“Đại Bảo, cứu gia gia.” Đại Bảo kiên quyết nói.
Hốc mắt Lý Ngư hơi ướt. Cậu ôm lấy đứa nhỏ và dụi dụi vào gò má mềm mại của bé.
“Đại Bảo ngoan.” Lý Ngư nhẹ giọng an ủi: “Chắc chắn gia gia sẽ sớm ổn thôi.”
Lý Ngư đưa Đại Bảo lại cho Vương Hỉ. Từ bộ đồ cưỡi ngựa nhỏ phồng lên mà Đại Bảo mặc, Lý Ngư nhớ ra một chuyện và lại đi tìm Diệp Thanh Hoan.
“Ngươi muốn chúng ta đều mặc áo giáp thật dày, mũ sắt và đeo khiên?” Diệp Thanh Hoan cả kinh.
Tấn công hoàng cung là việc rất gấp, nếu cố ý chuẩn bị những thứ này có thể đã quá muộn, hơn nữa áo giáp phần lớn chỉ có quân đội mới có nên hầu hết thị vệ trong phủ đều không có.
Lý Ngư khoa tay múa chân giải thích: “Trong cơ thể người của công chúa Lang Gia có một loại chất lỏng mà khi nó được phun ra, dính lên trên người…”
Cậu không biết ở cổ đại từ “ăn mòn” được nói như thế nào nên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ cần dính vào người sẽ khiến toàn thân thối rữa mà chết. Nó cực kỳ lợi hại, ta đã từng tận mắt chứng kiến nên chúng ta cần phải cẩn thận.”
…Thì ra là thế. Diệp Thanh Hoan đã được cha mình dạy dỗ từ khi còn nhỏ rằng cái chết không đáng sợ nhưng nếu có thể thì vẫn nên cẩn thận. Y sai người truyền tin cho quân canh giữ. Toàn bộ thị vệ trong phủ phải cầm khiên, người có giáp thì mặc giáp, không có thì mặc áo khoác dày, chỗ nào bị hở thì dùng gạc quấn cho thật dày. Nếu gặp quân phản loạn, dùng cung tiễn bắn chết.
Diệp Thanh Hoan có một bộ Kim Ti Giáp, lão Thừa Ân Công cũng có một bộ. Trước khi đi, ông tìm nó rồi đưa cho Lý Ngư. Lý Ngư biết ơn khôn xiết mà mặc vào, khắp nơi gần như đã chuẩn bị cả rồi.
Diệp Thanh Hoan ôm nữ nhi vẫn còn vô ưu vô lo trong nôi của mình lần cuối. Khi y quay đầu, thê tử của y, công chúa Kim Tuyệt đỏ hoe mắt nhìn y. Diệp Thanh Hoan cứ ngỡ công chúa sẽ ngăn mình lại, ai ngờ nàng nghẹn ngào nói: “Chàng đi đường cẩn thận, nhớ về sớm nhé.”
Diệp Thanh Hoan cảm thấy lòng mình ấm áp, y kiên định gật đầu.
Công chúa quá chí công vô tư, Diệp Thanh Hoan chỉ có thể nghẹn ngào nói những lời an ủi đã chuẩn bị từ trước.
“Đừng lo lắng, ta đi một lát rồi sẽ về.” Diệp Thanh Hoan tin rằng, rất nhanh thôi, hai người bọn họ sẽ gặp lại nhau.
Lễ Thân Vương, Thừa Ân Công và tướng quân của quân thủ thành là Hổ Uy tướng quân cùng nhau dẫn quân trùng trùng điệp điệp tiến về phía hoàng cung.
Đến cổng hoàng cung, Hổ Uy tướng quân rút hai nửa của hổ phù ra rồi ghép chúng lại với nhau thành một tấm hổ phù hoàn chỉnh. Nhìn thấy người nắm giữ hổ phù như nhìn thấy Hoàng đế. Các thủ vệ ở cổng đều quỳ xuống và cung kính cúi đầu.
Hổ Uy tướng quân hạ lệnh, nếu ai có ý đồ xấu thì giết ngay tại chỗ. Công chúa Lang Gia đã mất hơn mười năm mới có thể bồi dưỡng đdược thế lực của Lâu Lan trong hoàng cung. Nhưng, bởi nàng ta không thể bước ra ngoài ánh sáng nên thế lực này tuy tinh nhuệ nhưng nhân số lại không nhiều. Việc nàng ta có thể công hãm Càn Thanh Cung hoàn toàn là dựa vào tập kích bất bất ngờ và dùng thánh chỉ giả. Hầu hết các thị vệ trong cung đều tuân theo hoàng mệnh nên khi thấy hổồ phù, họ lập tức ngừng chống cự. Vì vậy, thế quân thủ thành mạnh như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, không có địch thủ.
Lý Ngư không giỏi cưỡi ngựa. Diệp Thanh Hoan tìm một con lừa nhỏ thấp cho Lý Ngư cưỡi, đồng thời còn phái một đội thị vệ bảo vệ xung quanh cậu.
Lý Ngư lập tức vung roi da nhỏ lên: Cảm thấy mình chính là con cá an toàn nhất trên thế gian này.
Khi phản quân tấn công, đúng lúc Diệp Thanh Hoan đang dẫn thị vệ của phủ Thừa Ân Công đối phó, lại tình cờ gặp phải vài tên lính nương nhờ thế lực Lâu Lan, bao vây y.
Nói về dùng vũ lực thì Diệp Thanh Hoan cũng không kém Cảnh Vương là bao. Y lấy kiếm đỡ đòn, nhanh chóng phản kích lại, chém bị thương một tên trong số đó. Tên lính này làm bộ không địch nổi, nhưng lại tự đâm mình vài nhát, sau đó lao về phía Diệp Thanh Hoan.
Lý Ngư đã quá quen thuộc với một loạt động tác này, vội vàng nói: “Cẩn thận!”
Diệp Thanh Hoan giơ khiên lên chắn trước ngực, chặn lại tất cả “Nước hóa thi” mà người này phun ra, loại chất lỏng này không thể xuyên qua tấm khiên dày và rắn chắc, Diệp Thanh Hoan không hề hấn gì.
Các thị vệ lần lượt làm theo, nếu gặp nước họ sẽ lập tức dùng khiên để chắn lại. Dù vậy, một số người trong số họ vô tình bị dính phải nhưng do đều mặc quần áo dày nên họ thay ngay để tránh bị “nước hóa thi” làm tổn thương.
Khi gặp lại người của Lâu Lan, Diệp Thanh Hoan sẽ trực tiếp bắn tiễn, không cho bọn chúng thời gian để sử dụng ám chiêu.
Mánh khóe trên chiến trường của người Lâu Lan đã hoàn toàn bị áp chế. Rất nhanh, quân cứu viện đã đến bên ngoài Càn Thanh Cung.
Công chúa Lang Gia không ngờ quân tiếp viện lại đến nhanh như vậy. Nàng ta muốn Hoàng đế nhường ngôi, Hoàng đế nói ông cần suy xét nhưng đã sau mấy canh giờ rồi mà ông vẫn trả lời nàng ta là cần suy xét.
Công chúa Lang Gia rất muốn giết Hoàng đế nhưng nàng ta không thể.
Một khi Hoàng đế qua đời, giang sơn này cuối cùng cũng sẽ rời vào tay hoàng tử hoàng tôn. Nhưng, nàng ta sao có thể may áo cưới cho người khác sau ngần ấy năm tính kế được cơ chứ?
Sau khi biết quân trông coi hoàng thành đã đánh vào hoàng cung và người dẫn đầu là ai, vẻ mặt của công chúa Lang Gia tối sầm lại.
Nàng ra lệnh cho thuộc hạ hộ tống Hoàng đế, Cảnh Vương và hai tiểu hoàng tử ra khỏi Càn Thanh Cung.
Nếu không thể có được giang sơn này, nàng ta sẽ khiến cho một mạch này của Hoàng đế tuyệt tôn!
Khi Lễ Thân Vương và Thừa Ân Công chạy tới, công chúa Lang Gia ngang nhiên đe dọa tính mạng của Hoàng đế và điên cuồng hét lên: “Nếu các ngươi tiến thêm một bước, ta sẽ khiến Hoàng đế chết không toàn thây!”
Lễ Thân Vương lo lắng đến an nguy của Hoàng đế, quân phòng thủ đang đứng ngay bên ngoài Càn Thanh Cung, không dám vào chính điện, các cung thủ của hai bên đã giao chiến, khiến cho một nhóm binh lính khác đã bị giết.
Số lượng thuộc hạ của công chúa Lang Gia ít hơn nhiều so với số lượng quân phòng thủ, chẳng mấy chốc, một số cung thủ còn lại của nàng ta lần lượt bị hạ gục.
Công chúa Lang Gia rút kiếm chém Hoàng đế, nàng ta muốn đồng quy vu tận với Hoàng đế.
Nhưng đã quá muộn. Ngay sau đó, Cảnh Vương đã đứng chắn trước mặt Hoàng đế. Hắn trở tay rút một con dao găm sắc bén, đánh bật kiếm của công chúa Lang Gia ra và chĩa thẳng vào cổ họng nàng ta.
Khuôn mặt xinh đẹp của công chúa Lang Gia tái nhợt:, “Ngươi, không phải ngươi không có vũ khí sao?”
Bội kiếm của Cảnh Vương đã bị tước đi trước khi hắn vào cung, dao găm giấu trong ủng cũng bị thu giữ nên nàng ta mới yên tâm giam Hoàng đế và Cảnh Vương lại cùng một chỗ. Chỉ là, Cảnh Vương lấy vũ khí từ đây ra vậy?
Cảnh Vương cười nhạt: “Ta vốn có một con dao găm để phòng thân. Chỉ là trước khi tới đây, Vương phi đã đưa cho ta một thanh khác.”
Nếu không hắn không buông vũ khí một lần, làm sao hắn có thể khiến công chúa Lang Gia mất cảnh giác? Làm sao hắn có thể đến gần Hoàng đế và có được hổ phù chứ?
Khi Cảnh Vương giả vờ bỏ dao găm, hắn đã vạch ra một kế hoạch để hạ gục kẻ thù của mình.
Công chúa Lang Gia cười to. Diệp Thanh Hoan thấy Hoàng đế không có việc gì liền nhân cơ hội bắn một mũi tên về phía công chúa Lang Gia.
Con dao găm của Cảnh Vương cũng đồng thời tấn công, công chúa Lang Gia bị tấn công từ cả hai phía, nếu nàng ta tránh mũi tên, nàng sẽ không thể tránh dao găm, và ngược lại.
Công chúa Lang Gia nở một nụ cười quỷ dị. Nàng ta tránh mũi tên rồi chặn lại dao găm của Cảnh Vương.
“Không kịp giết Hoàng đế, không kịp, vậy thì ta giết Cảnh Vương đáng nhẽ phải chết từ lâu vậy…” Công chúa Lang Gia lẩm bẩm.
“Người Lâu Lan chúng ta thường giấu “chiêu số” lợi hại nhất trong cơ thể. Tuyết Ô Tử thì tính là cái quái gì chứ, độc dược mạnh nhất của Lâu Lan được gọi là “Diệt tích” (không để lại dấu vết).
Công chúa Lâu Lan tuyệt vọng cười khổ, sau đó nàng ta đột nhiên dùng kiếm đâm thủng cơ quan giấu trong người, bắn ra một đám chất lỏng.
“Thiên Trì——!”
Lý Ngư ở rất xa, được người của Diệp Thanh Hoan vây chặt xung quanh, cậu không thể chạy tới, chỉ có thể hét lớn.
Động tác của công chúa Lang Gia cực nhanh nhưng do Cảnh Vương đã đề phòng từ trước nên khi thấy nàng ta cầm kiếm như muốn tự sát, Cảnh Vương đã biết đây là một cái bẫy nên không hề dao động mà duỗi một chân và đá vào một cái bàn ở bên cạnh, chặn tất cả “nước hóa thi” đang hướng về phía hắn!
Công chúa Lang Gia không thể tin được chiêu số mà người Lâu Lan vẫn luôn lấy làm tự hào lại trở nên vô dụng.
Ngay sau đó, Cảnh Vương dùng dao găm tiễn nàng ta một đoạn đường.
Trước khi công chúa Lang Gia chết, nàng ta vẫn nhìn chằm chằm Hoàng đế bằng ánh mắt căm thù còn miệng thì vẫn nói ra những câu chửi rtủa mà chỉ mình nàng ta nghe được.
Rất nhanh, dưới tác dụng của “nước hóa thi”, nàng ta đã hoàn toàn biến mất.
Quân cứu viện đã công phá được Càn Thanh Cung và quét sạch tàn dư của Lâu Lan. Một nhóm thái y chạy tới, tranh nhau bắt mạch cho Hoàng đế.
La tổng quản bị giam giữ mấy ngày nay đã được cứu từ một cung điện gần đó chạy đến dập đầu thỉnh an Hoàng đế, vừa cười vừa khóc.
Cảnh Vương đi ngược dòng người, không ngừng tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Vừa rồi nhìn thoáng qua, hình như hắn đã nhìn thấy Lý Ngư, cũng nghe được giọng nói của Lý Ngư, nhưng sau khi xử lý xong công chúa Lang Gia, người càng lúc càng nhiều, dù làm như thế nào hắn vẫn không tìm thấy được.
Cảnh Vương tiếp tục tìm kiếm mà không biết mệt mỏi.
Có mấy tên thị vệ phát hiện liền nhường đường cho hắn, Cảnh Vương thấy một con lừa đang sốt ruột đi vòng quanh, trên lưng lừa có một người ngồi, chính là Lý Ngư.
“Thiên Trì, chàng tới rồi. Giúp em với, con lừa này không dừng được.”
Lý Ngư, người đã phát hiện ra rằng sau khi vung chiếc roi nhỏ của mình, con lừa không chịu dừng lại: “…”
Thấy Lý Ngư lo lắng gãi tai gãi má, Cảnh Vương không nhịn được nở nụ cười.
Cá Nhỏ không biết cưỡi ngựa, xem ra em ấy cũng không giỏi cưỡi lừa lắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Ngư: Cưỡi ngựa, cưỡi lừa thì tính là gì, tui còn từng cưỡi…!
Phải hạnh phúc nha!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Chương 134
Chương 134