TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4143 MAU CHẠY THÔI!”

Tiêu Trấn Quốc căn bản không thể chống đỡ, trong nháy mắt đã bốc hơi!

Không còn lại chút huyết vụ nào, trực tiếp biến mất!

“Hít…”

Tù Sư sợ hãi đến mức suýt hồn phi phách tán.

Toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm thanh niên trên không trung!

“Cái này…”

Bạch Tông Hà và lão Hà sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất!

Những tu võ giả khác đi cùng Tiêu Trấn Quốc, sợ hãi đến mức cứng đờ tại chỗ, như bị điểm huyệt!

“Xong rồi… Tù Sư tôi sắp chết sao? Tôi còn chưa muốn chết…’

Tù Sư tuyệt vọng nghĩ!

Thậm chí, không sinh ra được chút ý chí phản kháng nào!

Nhưng.

Điều khiến Tù Sư bất ngờ là, Diệp Bắc Minh thậm chí không liếc nhìn hắn ta một cái!

Trực tiếp đi về phía sâu trong hoàng cung!

Dừng lại trên tế đàn, lấy ra ba miếng Hắc Long lệnh!

Máu tươi nhỏ xuống!

Ong——!

Thiên Môn mở ra, Diệp Bắc Minh không chút do dự bước vào tổ địa Hoa tộc, đi đến trước bia mộ của trăm vị sư phụ!

“Diệp đại ca, anh đã trở lại!”

Nguyễn Thanh Từ rất kích động.

Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi cũng bước ra, vừa định nói: “Diệp…”

Một luồng ma khí ập đến!

Trực tiếp đẩy bọn họ ra ngoài!

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bia mộ của các sư phụ, giọng khàn khàn quát: “Sư phụ, tại sao không nói cho con biết?”

“Các người đã sớm biết, một khi con tìm được Ngự Kiếm Tông, các sư tỷ sẽ dùng máu tế Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đúng không?”

“Nói cho con biết! Tại sao?”

Bên ngoài.

“Đi rồi hả? Quá tốt rồi, tên nhóc kia đi rồi…”

“Quá đáng sợ, ánh mắt vừa rồi, căn bản không phải của con người!”

“Thái sư… bị hắn giết rồi ư? Đây là thật sao? Chúng ta không phải đang nằm mơ chứ?”

“Tôi không bao giờ muốn gặp lại tên nhóc kia nữa…”

Mọi người sợ hãi đến mức gần như xụi lơ trên mặt đất!

Vẻ mặt Bạch Tông Hà đầy kinh hãi: “Mẹ nó… vừa rồi tôi đã nhìn thấy gì vậy?”

“Tiêu thái sư bị tên nhóc kia một kiếm giết chết? Lão Hà, mắt tôi không nhìn nhầm chứ?”

“Không… không… không nhìn nhầm…” Môi Lão Hà run rẩy, tay chân cũng run theo: “Tôi đề nghị, mau chạy đi…”

“Đúng, đúng! Mau chạy thôi!”

Bạch Tông Hà gật đầu lia lịa: “Nhân lúc tên nhóc kia chưa tìm chúng ta gây phiền phức, trốn cả đời không xuất hiện thôi!”

Đọc truyện chữ Full