Đại Hoàng cũng chẳng hề sợ hãi, dứt khoát đánh về phía Thánh Thiên Nghiệp.
Tiên Đế đỉnh phong đối đầu với Tiên Đế đại viên mãn, đương nhiên sẽ rơi vào thế yếu hơn, nhưng vừa nghĩ đến việc Tần Ninh đã hứa, lần này giết chết dị tộc ngưng tụ ra được Tịnh Ma Tiên Đan sẽ chia cho nó một nửa, Đại Hoàng liền không còn cảm thấy mệt mỏi vất vả nữa.
Tám nghìn năm rồi!
Chẵn tám nghìn năm không được ăn lấy một viên Tịnh Ma Tiên Đan, Đại Hoàng đã muốn hỏi Tần Ninh một câu từ lâu: Ngươi biết cẩu gia ta tám nghìn năm nay sống như thế nào không?
Đại Hoàng xông lên tấn công, khí tức trong cơ thể cuồn cuồn, sát khí đằng đằng.
Cùng lúc đó.
Khu vực bên ngoài ba mươi dặm cách chỗ mọi người của núi Thánh Long đóng quân, trên đỉnh một ngọn núi cao.
Từ chỗ này vẫn có thể nhìn thấy bên trong khu vực đóng quân, có những tiếng nổ vang lên ầm ầm uỳnh uỳnh, ánh sáng chớp lóa.
Ánh mắt Tần Ninh tập trung nhìn qua, mang theo vài phần lạnh lùng cùng bình tĩnh.
“Đại Hoàng và Lão Thụ Quái làm loạn, khiến đối phương không biết được nội tình của chúng ta ra sao!”
Tần Ninh cười nói: “Phương Thiên Hòa, Phương Thiên Thành, hai người các ngươi, lại thêm mười bốn vị Tiên Đế khác, tổng cộng mười sáu người, bây giờ có thể chuẩn bị rồi”.
Nghe vậy, Phương Thiên Hòa gật đầu.
Tiếp đó, Phương Thiên Hòa nhìn sang Phương Phi Quần đứng bên cạnh, nói: “Phi Quần, ngươi ở lại đây, bảo vệ cho sự an toàn của Tần công tử”.
Nghe vậy, Phương Phi Quần lập tức đáp: “Thiên Hòa thúc, Tần công tử có Khúc trưởng lão bảo vệ, ta...”.
“Bảo ngươi ở lại đây, thì ngươi cứ ở lại đây, đâu ra lắm lời thế?”, Phương Thiên Hòa lập tức nói: “Sự an toàn của Tần công tử quan trọng hơn so với bất kỳ việc gì, hiểu chưa?”
Nghe vậy, Phương Phi Quần chẳng biết phải đáp lại thế nào nữa.
Phương Thiên Hòa lập tức nói: “Phương Thiên Thành, Phương Thiên Dật, chúng ta đi!”
Mười mấy vị Tiên Đế hướng về phía trước xuất phát.
Trên đỉnh núi.
Tần Ninh nhìn về phía nhóm người Cổ Văn Bác, cười nói: “Các ngươi đưa theo người của Huyền Thần Các, cũng tham gia tấn công đi, chúng ta cũng chẳng vẽ vời thêm chiêu trò gì nữa”.
“Vâng”.
Hơn trăm người của Huyền Thần Các lập tức đi theo mấy trăm người của Phương tộc, tất cả đều xông vào chiến trường bắt đầu chém giết.
Trận chiến này gần như không có nhân vật dưới cấp Tiên Vương tham gia.
Rất nhanh, trên đỉnh núi.
Chỉ còn lại Tần Ninh, Khúc Phỉ Yên và Phương Thiên Quần ba người đứng đó.
Bình minh nơi chân trời dần chiếu rọi vào màn đêm tăm tối.
Tần Ninh nhìn về phương Đông, hít một hơi sâu, khẽ thở dài nói: “Phương tộc trở nên hùng mạnh là nhờ vào ông cụ Phương Diệp, ông cụ năm đó được liệt vào hàng Tiên Tôn, cực kỳ bất phàm, mấy người con trai là Phương Hưng Học, Phương Ôn Trạch, Phương Bách Diệp, đều là hào kiệt!”
“Nay ta được biết, ông cụ Phương Diệp, cùng những người con của ông là nhóm người Phương Hưng Học đều đã chết trong trận chiến để bảo vệ Thần Môn, đối với dị tộc mà nói, Phương tộc vô cùng căm hận!”