TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4147 ĐỒNG THỜI HẮN TA CŨNG NGƠ NGÁC.

Ba ngọn Dị Hỏa từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh trào ra.

Một cái tượng trưng cho ngọn lửa cực dương, Phần Thiên Chi Diễm.

Một cái tượng trưng cho ngọn lửa cực âm, Lãnh Hỏa Huyền Minh.

Một cái tượng trưng cho ngọn lửa sấm sét, Cửu U Lôi Hỏa.

Đôi mắt âm hiểm của Trần Tu nheo lại: “Dị Hỏa, vậy mà lại là Dị Hỏa! Còn là ba ngọn lửa khác nhau nữa!”

“Thằng nhóc, đưa dị hỏa cho tao!”

“Cút!”

Diệp Bắc Minh tựa hồ như không nghe thấy.

Theo một mệnh lệnh, 3 ngọn dị hỏa bắn lên không trung và biến mất.

Trần Tu thật sự phát điên, hắn ta tức giận gầm lên: “Con mẹ nó! Mày đang làm cái gì vậy?”

Hắn ta điên cuồng lao phía Diệp Bắc Minh, muốn trực tiếp giết chết anh.

Rầm!

Một cỗ lực kinh khủng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh bay Trần Tu, khiến hắn đập mạnh vào đàn tế!

“Sức mạnh thiên đạo... làm sao có thể...”, sắc mặt Trần Tu trở nên xám xịt.

Người phụ nữ đi cùng hắn ta càng sốc hơn: “Tên nhóc này là ai? Hắn ta lại có thể kích hoạt sức mạnh thiên đạo?”

Hàng trăm vị sư phụ cũng cực kỳ sợ hãi: “Minh Nhi, con đang làm gì vậy?”

“Con điên rồi sao? Mức độ quý giá của Dị hỏa chỉ đứng sau dòng khí Hỗn Độn thôi, tại sao con lại để chúng đi mất...”

Diệp Bắc Minh lắc đầu cười: “Dị hỏa quá trân quý, con không muốn loại vận may nghịch thiên này!”

“Ông trời, nói cho tôi biết, ông còn muốn tôi làm gì nữa?”

Rầm rầm!

Ông trời dường như đã biết Diệp Bắc Minh thả Dị hỏa đi, mây đen vần vũ, sấm sét không ngừng vang lên.

Diệp Bắc Minh cũng như hiểu được ý của ông trời, anh nhếch miệng cười gật đầu: “Tôi hiểu! Cơ thể tôi dung hợp hơn một trăm mẩu xương Chí Tôn thời Thái Cổ Đại Năng!”

“Chúng đã hoàn toàn dung nhập vào máu thịt của tôi, thứ này cũng tượng trưng cho vận may!”

“Vậy tôi sẽ cắt thịt, rút máu mình để trả lại cho trời!”

Lời nói vừa dứt.

Diệp Bắc Minh giơ thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên, hướng về phía cổ mình mà chém.

“Là thanh kiếm đó! Thật sự là thanh kiếm đó kìa!”

Khoảnh khắc nhìn thấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mặt Trần Tu đỏ bừng lên vì hưng phấn.

Đồng thời hắn ta cũng ngơ ngác.

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Người sở hữu thanh kiếm này lại muốn tự sát ư?

Ngay khi kiếm Càn Khôn chuẩn bị chặt đứt đầu Diệp Bắc Minh, trên trời bỗng vang lên âm thanh phẫn nộ: “Đồ phế vật ngu ngốc!”

“Thứ mà cả đời lão phu muốn nhưng không có được, cậu lại không cần?”

“Âm thanh này là...”

99 vị sư phụ giật mình, kinh ngạc nhìn lên bầu trời.

Đọc truyện chữ Full