TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4152 ĐÂY LÀ LINH HỒN HAY LÀ QUỶ

Nghê Hoàng chỉ vào khu vực trung tâm của trận pháp truyền tống.

Quả nhiên.

Nơi đó có một mảng lớn phù văn đã bị hủy mất, hoàn toàn trống không.

“Chúng ta đến U Minh Giới trước đã”, vẻ mặt Diệp Bắc Minh âm trầm nói.

“Vâng!”

Nghê Hoàng gật đầu, trực tiếp kích hoạt trận pháp truyền tống, một cỗ sức mạnh không gian bắt đầu chấn động.

Hai bóng người lóe lên trong giây lát rồi biến mất.

Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy như đã đến nơi.

“Đây có phải U Minh Giới không? Vậy mà lại có mặt trời?”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt trời trên cao.

Điểm khác biệt duy nhất so với nhân gian chính là, mặt trời này dường như bị bao phủ bởi một lớp kính mờ ảo.

Xung quanh nó được bao bọc một lớp sương mù, mọi thứ mông lung, giống như trong một giấc mơ vậy.

Dưới chân là một trận truyền tống khổng lồ.

Giọng nói của Nghê Hoàng vang lên: “Diệp công tử, chúng ta tới U Minh Giới rồi”.

Không ngừng có người bị đưa đến đây, đến nhanh đi cũng nhanh, biến mất trong màn sương mờ.

Nghê Hoàng chỉ về phía trước nói: “Nơi đó chính là Phong Đô, Hoàng Tuyền chính là dòng sông bảo vệ của Phong Đô”.

“Phong Đô?”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Thành phố ma trong truyền thuyết lại thật sự tồn tại?

Sương mù từ từ tan đi, trước mặt xuất hiện một tòa thành đen nhánh, giống như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối.

Ở vị trí cổng thành, có người tay cầm nến tiến vào Phong Đô.

Còn có một đám người, cơ thể hư ảo dường như trong suốt cũng tiến vào thành.

“Đây là linh hồn hay là quỷ?”, lông mày Diệp Bắc Minh giật giật hỏi.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu anh: “Linh hồn yếu ớt, không thể trọng sinh nữa, đều sẽ trở thành hồn ma”.

“Linh hồn bảy vị sư tỷ của cậu biến mất chính là vì họ đã biến thành hồn ma”.

Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú về hướng Phong Đô rồi nói: “Đi, đến Minh giới!”

Hai người rời khỏi trận truyền tống, đến trước Hoàng Tuyền.

Mặt nước sông Hoàng Tuyền yên tĩnh đến đáng sợ. Giống như một mặt gương không có bất kỳ gợn sóng nào, cực kỳ quỷ dị.

Trên mặt sông có vài con thuyền qua lại, hướng về phía Minh giới.

Diệp Bắc Minh khẽ cau mày: “Võ giả có thể bay, tại sao không trực tiếp bay qua đó?”

Nghê Hoàng lắc đầu: “Diệp công tử, không thứ gì có thể bay trên mặt sông Hoàng Tuyền”.

Anh thử nhặt một hòn đá dưới đất lên và ném thẳng qua sông.

Bõm. Hòn đá rơi thẳng xuống sông với một góc 90 độ và biến mất không dấu vết.

Diệp Bắc Minh cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nếu như võ giả chẳng may bị rơi xuống sông Hoàng Tuyền này, liệu còn có thể bò lên không?

“Tiểu Tháp, dưới Hoàng Tuyền rốt cuộc là gì?”

“Lẽ nào chỉ cần vượt qua Hoàng Tuyền, là thật sự có thể đầu thai chuyển thế?”

Đọc truyện chữ Full