Khoảnh khắc ngọn nến được thắp lên, nó đột nhiên vụt tắt.
“Cậu!!!”
Lão giả đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt già nua tái nhợt, trong con ngươi là vẻ kinh hãi: “Minh Chúc không thể thắp sáng? Sao có thể chứ?”
“Trong sổ sinh tử không hề có sinh thần bát tự của cậu? Cậu rốt cuộc là ai?”
Rì rầm!
Bến đò Hoàng Tuyền vốn dĩ trầm lặng, thoáng chốc trở nên nhốn nháo.
Vô số người ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Ở phía trong cùng của bến đò, đôi mắt của ông già lưng còng không ngừng lóe lên.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi không biết ông đang nói gì!”
Lão giả cười khà khà, lộ ra một hàm răng đen nhánh: “Thằng nhóc, sổ sinh tử không có tên của cậu, cũng có nghĩa là cậu sinh ra đã thiếu một hồn một phách!”
“Cậu vốn dĩ không thuộc về Dương giới, việc cậu đến Hoàng Tuyền chính là số kiếp đã định”.
“Nhưng lão thân này muốn nhắc nhở cậu một câu, thân phận này của cậu nếu đi đến Minh Giới, chỉ có đi mà không có về, chắc chắn sẽ chết!”
“Khà khà khà....”
Lão giả cười một tiếng: “Cậu, còn muốn đi không?”
“Ông cho rằng tôi là Đại Học Hạ Môn à?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Đi!”
Lão giả cau mày: “Cái gì mà tuyết rơi?”
“Nếu như cậu nhất quyết muốn đi, thì ta cũng không ngăn cản?”
Vừa nói.
Lão giả tùy ý lấy ra một chiếc bình pha lê trong suốt: “Đổ đầy máu của cậu vào trong chiếc bình này”.
Diệp Bắc Minh lấy ra một con dao găm, cắt vào lòng bàn tay mình, máu tươi từng giọt tí tách chảy cho đến khi đầy bình.
“Còn cần một lọn tóc của cậu!”
Diệp Bắc Minh làm theo lời lão giả, cắt một lọn tóc đưa cho ông ta.
Lão giả nhét tóc của Diệp Bắc Minh vào trong bình pha lê, dùng ngọn đèn linh hồn trong tay thắp sáng nó.
Bùng!
Ngọn lửa bùng cháy.
Một cảnh tượng kì diệu xuất hiện.
Ngọn nến trong tay những người khác đều có ánh sáng màu vàng nhạt.
Riêng ngọn nến thắp trong bình pha lê của Diệp Bắc Minh là có màu đỏ tươi. Nó giống như bị nhuộm bởi máu tươi vậy.
“Cậu chỉ có ba ngày, ba ngày sau nếu không trở về, cậu sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đó”.
Lão giả vừa nói vừa đem bình pha lê trong tay đưa cho anh: “Cậu chắc chắn muốn đi chứ?”
“Diệp công tử, hay là chúng ta bàn bạc tìm cách khác?”, khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Hoàng tái nhợt.
Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm.
Trực tiếp cầm lấy bình pha lê và bước lên đò.
Anh quay lại nói với Nghê Hoàng: “Cô Nghê, đưa tôi đến đây là được rồi”.
“Tôi một mình tới Minh Giới, cô không cần mạo hiểm đi theo”.
Nghê Hoàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Thật sự là quá mạo hiểm.