Cô bé này cũng là người cứng đầu, cao giọng nói: “Người muốn bảo con làm gì cũng được, nhưng con có một yêu cầu, là người đi ra gặp con một lần!”
Nghe cô nói câu này, Thiên Cơ cũng bất đắc dĩ: “Con bé đã nói thế rồi, nếu ngươi vẫn không xuất hiện có vẻ không ổn!”
Một tiếng thở dài thong thả vang lên.
Bên cạnh Cố Tiêu Tiêu đã có một người xuất hiện, chính là Ninh Dạ.
Nhìn thấy Ninh Dạ, Cố Tiêu Tiêu vừa khóc lóc như mưa lập tức sững người, gương mặt đã lộ vẻ vui mừng: “Đúng là ngài rồi, Ninh công tử.”
Ninh Dạ cười khổ: “Sao ngươi phải ép ta ra.”
Cố Tiêu Tiêu chu môi: “Ngài mà không ra, con sẽ không đi vào.”
Nói đoạn con mắt đảo quanh, lại nói: “Còn một người nữa đâu?”
Cô biết rõ ràng, Thiên Cơ Tử tuyệt đối không phải Ninh Dạ.
Ngay sau đó một con khỉ đá đã xuất hiện trên bả vai Ninh Dạ, cười hì hì nói: “Ta ở đây này.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Cố Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Sư phụ... Sao người lại...”
“Ta là quái vật!” Thiên Cơ nói: “Sao nào? Không chấp nhận chuyện một quái vật là sư phụ của ngươi à? Hay cô bé nhà ngươi ước ao đại đạo, muốn lột da tháo xương sư phụ ta đây để tu luyện đắc đạo?”
Cố Tiêu Tiêu đỏ mặt: “Làm gì có... còn chỉ thấy lạ thôi.”
Ai mà ngờ vị sư phụ dạy dỗ mình nửa năm lại không phải nhân loại.
Ánh mắt cô lại quay sang phía Ninh Dạ, cô bé dịu dàng thi lễ: “Đệ tử Cố Tiêu Tiêu tham kiến sư phụ.”
Thiên Cơ thấy vậy nổi giận, nhảy dựng lên kêu gào: “Rõ ràng ta mới là sư phụ truyền pháp cho ngươi mà!”
Trong Tù Tiên cốc, sương trắng mịt mờ, mây mù che phủ, gần như giơ tay lên không thấy được năm ngón.
Đi lại ở nơi thị giác hoàn toàn không có tác dụng như vậy chỉ có thể dựa vào thính lực.
Tiếng chân đạp lên lá rụng sàn sạt trở thành chỉ dẫn tốt nhất, nhưng điều khiến Cố Tiêu Tiêu an tâm nhất vẫn là vạt áo của Ninh Dạ mà cô đang kéo.
Cô bé tập trung kéo vạt áo của Ninh Dạ, đôi mắt nhìn quanh, có vẻ hơi căng thẳng.
Dưới chân Ninh Dạ có buộc dây thừng, mỗi bước đều kéo dây thừng tới khoảng cách lớn nhất, như vậy có thể giữ độ dài bước chân bằng nhau.
Đây là cách để y tìm lại chỗ giấu Thiên Cơ côn lúc trước trong tình huống mắt không thể thấy đường.
Vì vậy y nhớ rất rõ mỗi bước đi của bản thân ngày hôm đó.
Nhưng cho dù thế vẫn khó mà làm đến mức không sai một bước, lúc này sẽ cần tới Cố Tiêu Tiêu.
Chỉ có Vô Cực đạo mới có thể cảm ứng trong hoàn cảnh này, trải nghiệm biến hóa của thiên cơ, tìm kiếm một đường sinh cơ.
Nhưng bây giờ trong lòng Cố Tiêu Tiêu đang rối ren, khó mà cảm ứng huyền cơ.
Ninh Dạ cảm thấy cô đang căng thẳng bèn nhẹ giọng nói: “Đừng vội, đừng hoảng, cảm thụ cẩn thận. Nơi đây là do Tàng Thiên ngục biến thành, cấm chế khu vực bên ngoài mỏng manh nhưng lại ẩn chứa đạo của thiên địa, vốn là nơi tốt nhất để tu hành Vô Cực đạo. Năm xưa chưởng giáo Thiên Cơ môn tu hành Vô Cực đạo cũng là ở đây, cảm ngộ chân lý của thiên địa. Vì vậy ngươi cứ coi như đây là một lần tu hành thôi.”
“Vâng.” Cố Tiêu Tiêu nhẹ nhàng trả lời, câu nói của Ninh Dạ như có tác dụng trấn an tâm thần, khiến tâm trạng của Cố Tiêu Tiêu vốn đang sốt sắng rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Cô nhẩm lại Vô Cực tâm quyết, vận chuyển khắp toàn thân, cuối cùng phát hiện tuy nơi đây ngăn cản liên kết với thiên địa nhưng khi vận chuyển Vô Cực đạo lại có một chút linh lực mơ hồ vẫn phát huy tác dụng, theo đó tầm nhìn cũng dần rõ rệt.
“Sư phụ, hình như con thấy được cái gì đó!” Cố Tiêu Tiêu vui vẻ nói.
“Suỵt, đừng nói!” Ninh Dạ nói: “Cũng đừng tạo tiếng động lớn.”
“Ơ? Vì sao?” Giọng nói của Cố Tiêu Tiêu nhỏ đi.
“Yêu thú.” Ninh Dạ trả lời.
Yêu thú? Cố Tiêu Tiêu kinh hãi: “Nơi này có yêu thú ư? Chẳng phải nơi này ngăn cách thiên địa, không thể thi triển mọi tiên pháp à?”
“Đúng vậy. Thế nhưng cấm pháp chứ không cấm thân thể, cơ thể của yêu thú mạnh mẽ tới mức nào, nếu chiến đấu bằng cơ thể, chúng ta không phải đối thủ của yêu thú.”
Cố Tiêu Tiêu thầm rùng mình, không dám nhiều lời nữa.
Ninh Dạ lại nhẹ nhàng nói: “Người tu luyện Vô Cực đạo là kẻ duy nhất có thể vận dụng một chút linh lực ở đây. Tuy lượng linh lực có thể vận dụng không nhiều, không đủ để chiến đấu nhưng lại có thể khám phá huyền bí xung quanh. Đừng dùng mắt nhìn, tầm nhìn do linh lực mang tới không có mấy ý nghĩa. Phải dùng tâm để cảm nhận, tâm thần dung hợp với thiên địa này, cảm thụ vô số vị trí trong khu vực này, còn làm được tới mức nào phải xem chính ngươi.”
Cố Tiêu Tiêu đã hiểu, lặng lẽ nhắm mắt lại, tâm thần trống vắng, cảm thụ thiên địa xung quanh.
Rõ ràng cô đã nhắm hai mắt lại nhưng trong lòng lại như xuất hiện một cảnh tượng tự nhiên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiên Cơ Điện
Chương 158: Sao ngươi phải ép ta ra
Chương 158: Sao ngươi phải ép ta ra