*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khà khà hồn già cười tà ác, vươn móng vuốt sắc bén ra muốn moi trái tim của Dương Thiên Bảo.
"Không hay rồi!"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hai vệ sĩ đi cùng Dương Thiên Bảo thay đổi, lập tức xông lên phía trước hỗ trợ.
Từ đó có thể thấy được, thực lực của hai vệ sĩ này cũng cực kỳ không tầm thường, bước đi trầm ổn, vung quyền mạnh mẽ!
Cho dù không phải là võ giả thì cũng không kém là bao!
Nhưng đối diện với hai bên công kích mạnh mẽ, con chồn già cũng chỉ nhẹ nhàng vung hai móng vuốt lên.
"Phụt!”
"Phụt!"
Hai tên vệ sĩ lập tức bị xẻ bụng, kêu thảm lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất, máu chảy đầy khắp nơi, sau khi giấy giụa vài cái thì lập tức chết đi.
Mà nhân lúc này, vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn chồn già gần trong gang tấc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, vội vàng lùi lại tránh né.
Nhưng đã không còn kịp rồi!
Chồn già nhẹ nhàng vung móng vuốt lên, mặc dù không xé rách được lồ ng ngực của ông ta cũng cũng đã cắt đứt cánh tay trái của ông ta xuống.
Trong nháy mắt, lượng máu tươi lớn lập tức phun mạnh từ vết thương ra!
Nhìn thôi cũng giật mình, rùng rợn không gì sánh được!
Cơn đau do cụt tay khiến cho Dương Thiên Bảo hít sâu một hơi.
Ông ta vừa kéo dài khoảng cách vừa dùng tay phải che bả vai của mình để máu tạm thời ngừng chảy!
Sau đó vẻ mặt ông ta tràn đầy hoảng sợ nhìn con chồn già cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào mình cười quỷ dị.
Trong lòng đã loạn như cào cào.
Mê hoặc!
Mắt của con súc sinh này vậy mà lại có năng lực mê hoặc! Vừa rồi vì mình vào mắt của nó nên tinh thần mới loạn như thế.
Mà nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Vương Xung, Trương Bân lại càng thêm rợn tóc gáy.
Trong chốc lát, tình thế đã đảo ngược!
Ba người nhà họ Giang, hai người chết một người bị thương!
Móng vuốt của con súc sinh này sắc bén như vậy, thật sự là chém xương như chém bùn, ngay cả võ giả Hoàng kỳ như Dương Thiên Bảo cũng dễ dàng bị chặt đứt cánh tay.
"Chú! chú Dương! Chú không sao chứ!”
Giang Tịch Ninh lập tức lấy lại tinh thần sau vài giây ngắn ngủi.
Cô ta lao tới đỡ Dương Thiên Bảo, gương mặt xinh đẹp đã trắng nhợt như tuyết, nước mắt rơi như mưa.
Trong lòng cô ta, chú Dương chính là sự †ồn tại vô địch!
Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ được, chú Dương vậy mà sẽ bị một con chồn già làm bị thương ra nông nỗi này!
Dương Thiên bảo đang chuẩn bị nói thì đúng lúc này con chồn già kia lại vọt tới, tứ chỉ di chuyển trên mặt đất nhanh nhẹn, ánh sáng xanh trong mắt lại biến thành màu hồng, vừa quỷ dị lại vừa đáng sợ!
"Cô chủ, mau tránh rai"
Đồng tử Dương Thiên Bảo co lại, mau chóng đẩy Giang Tịch Ninh ra.
.