*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc hai người nói chuyện, Giang Quân Lâm cũng đã biết những gì vừa xảy ra từ Dương Thiên Bảo.
Anh ta ra hiệu cho mấy tên cấp dưới lái máy bay trực thăng đưa Dương Thiên Bảo về nối cánh tay trước, tránh việc trì hoãn khiến vết thương chuyển biến xấu.
Sau đó mới nhìn về phía Lâm Phong một cách đầy hứng thú.
Ánh mắt của anh ta hờ hững, khí chất không dính bụi trần, từng cử chỉ của anh ta đều toát lên cảm giác cao quý, trông y hệt như vua chúa đang nhìn thần dân của mình từ trên cao xuống vậy!
Như thể vạn vật trên thế gian này đều không thể khiến lòng anh ta dao động.
Không còn điều gì phải nghi ngờ!
Đây là một kẻ con ông cháu cha có thực lực!
Không phải kiểu công tử bột thường hay ra vẻ ta đây, ăn nhậu chơi bời có thể so sánh!
Dùng một cụm từ đơn giản nhất để tóm tắt đó là sâu không lường được!
Bạn sẽ rất khó biết được lai lịch của loại người này từ vẻ bề ngoài.
Ngay cả Lâm Phong cũng phải công nhận Giang Quân Lâm có ngoại hình rất xuất sắc, anh ta thuộc kiểu người khi đứng trong đám đông, bạn chỉ cần liếc mắt
là sẽ chú ý tới kiểu người như anh ta!
“Chào cậu, trước đó là do nhà họ Giang chúng tôi thất lễ! Trong tấm thẻ này có hai ngàn vạn, cứ coi như tôi bồi thường cho cậu nhé!”.
Truyện Khoa Huyễn
Lời chất vấn và mắng nhiếc trong dự đoán không xuất hiện.
Thái độ của Giang Quân Lâm rất khiêm tốn, anh ta còn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Lâm Phong.
Nụ cười trên môi anh ta khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, vô thức nảy sinh thiện cảm.
Sau đó anh ta nhìn sang Vương Xung, mỉm cười nói:
“Cả ông nữa, tôi có nghe nói đến tập đoàn xây dựng Thanh Long của ông rồi, cũng được lắm, khi nào có cơ hội thì có thể hợp tác với nhà họ Giang chúng tôi.
*À..."
"Cậu Giang khách sáo quá rồi!”
Vương Xung vừa mừng lại vừa sợ, ông ta cứ tưởng cậu Giang sẽ trách tội mình chứ!
Ai mà có dè đối phương chẳng những không trách tội, ngược lại còn xin lỗi! 'Thậm chí còn muốn hợp tác với ông ta!
Đây đâu phải là hợp tác?
Rõ ràng là muốn bảo kê cho ông ta kia mà!
Vương Xung thầm kích động.
“Anh hai...!Anh làm gì vậy? Rõ ràng là do anh ta thấy chết không cứu mà! Dựa vào đâu mà anh còn cho anh ta tiền cơ chứ!”
Cách đó không xa, Giang Tịch Ninh nói một cách rất khó hiểu.
“Ninh Ninh, nếu không nhờ có cậu bạn này, các em có thể sống được đến bây giờ à? Hơn nữa người ta cũng đâu có nói sai! Cậu ấy đâu có nghĩa vụ phải cứu các em!”
“Anh thường dạy em thế nào? Làm người phải biết cảm ơn, đừng tự cho mình là đúng! Chẳng có ai khi không lại đối xử tốt với em đâu.”
Giang Quân Lâm nói bằng giọng sâu xa.
“Câu này của Quân Lâm rất có lý!” Giang Thiên Hòa khen ngợi gật đầu.
Giang Tịch Ninh nghe vậy bèn bĩu môi, nhìn lướt qua Lâm Phong, khế khit mũi một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Cậu gì đó ơi, cậu cứ nhận tiền đi nhé!” Giang Quân Lâm tiếp tục cười nói với Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn tấm thẻ ngân hàng được đưa qua, không trả lời.
Người đàn ông này là chồng chưa cưới của Y Nặc, nếu anh nhận tiền thì có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ tới đây, anh dời mắt nhìn về phía Trần Y Nặc ở cách đó không xa, sự dịu dàng chất chứa trong mắt anh như thể có hàng nghìn hàng vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào..