*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho nên anh ta cũng không tức giận mà còn cảm thấy có hơi nực cười.
"Lâm Phong, ngày mùng 1 tháng 10 chính là lễ cưới của tôi và Y Nặc, đến hôm đó cậu nhất định phải tới uống rượu mừng đấy nhé! Cũng coi như là lễ truy điệu cho một thời thanh xuân cậu từng đánh mất."
Giang Quân Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó ném tấm thẻ ngân hàng hai nghìn vạn trong tay kia xuống đất, rồi quay người đi vào trong chiếc xe việt dã màu đen.
(ps: Chiếc máy bay trực thăng đã đưa Dương Thiên Bảo đi trước rồi.)
Ngay sau đó.
Chiếc xe việt dã bật hai chiếc đèn pha lớn rồi biến mất trong màn đêm tối mênh mông, tựa như một con ngựa hoang rất hung mãnh vậy.
Lâm Phong đứng lặng tại chỗ, nhìn theo hướng chiếc xe việt dã rời đi.
Nhìn một hồi, đôi mắt sâu thẳm kia lại có hơi ướt át.
Mười năm!
Lúc đầu, khi ở trên núi bị lão già tra tấn đến chết đi sống lại, anh cũng chưa bao giờ bật khóc.
Nhưng bây giờ không biết vì sao mà mũi anh lại đau nhức.
Trong lòng anh rất không cam lòng.
Nhưng tiếc rằng mọi chuyện đều đã muộn rồi!
Cho dù bây giờ anh rất mạnh, bất khả chiến bại trên thế gian! Nhưng, khi một thứ gì mất đi là đã mất đi rồi.
Khi quay đầu lại muốn kiếm tìm nó, mới phát hiện ra rằng tất cả đã sớm thành cảnh còn người mất.
"HaizI"
Vương Xung ở bên cạnh thấy cảnh này thì khế lắc đầu.
Cần gì phải vậy chứ?
Ông ta đi lên trước an ủi:
"Cậu em Lâm, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không đáng phải vậy đâu! Chỉ cần cậu mở miệng là tôi sẽ xếp cho cậu mười mấy người phụ nữ không hề thua kém cô ta chút nào, ai cũng đều là những người mẫu trẻ, cho cậu đổi mỗi ngày.
một cô cũng được!"
Lâm Phong từ từ nhắm hai mắt lại, rồi lại mở ra, đôi mắt đã ướt sũng đến nỗi trong suốt.
"Rốt cuộc nhà họ Giang này có lai lịch thế nào?”
"Cũng lợi hại lắm!"
Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, sau đó ông ta nói:
"Người ta thường nói thành phố Kim Lăng có tam tộc tứ đường, tam đại gia tộc, tứ đại đường môn."
"Trong đó ba tộc lớn kiểm soát chín mươi phần trăm kinh tế thành phố Kim Lăng, mà nhà họ Giang lại chính là một trong ba gia tộc đó! Đây là một gia tộc cổ xưa đã kéo dài hơn mấy trăm năm.
Theo tục truyền lại thì đã tồn tại từ thời nhà Minh rồi!"
"Cao thủ nhà họ Giang nhiều như mây, nội tình sâu xa không thấy đáy!"
"Cho nên, cậu em Triệu à!! Tôi biết cậu cũng rất lợi hại, nhưng mà tội gì mà phải đối đầu với nhà họ Giang vì một người phụ nữ! Thật sự không nhất thiết phải vậy.
Giọng điệu của Vương Xung có thể nói là rất uyển chuyển.
Ý của lời nói này là, Lâm Phong cậu không đấu nổi với nhà họ Giang!
Nhất định không được làm những việc thiếu não thế này!
"Được! Tôi biết rồi."
Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Vương Xung nghe vậy thì trong lòng cũng nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lâm Phong đã nghe lọt tai, nên mới nhặt tấm thẻ ngân hàng trên đất lên đưa cho Lâm Phong..