*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm trạng hôm nay của Trần Y Nặc thực sự rất Bởi vì anh trai Trần Thiên Hử của cô, từ Vân Xuyên ngàn dặm xa xôi tới đây.
Cô và Giang Quân Lâm cùng đưa anh ta tới khách sạn, vừa làm xong thủ tục nhận phòng và chuẩn bị ra ngoài ăn tối.
Kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Cũng biết chơi đấy!
Một chọn bốn!
Mười tám tuổi.
Với các loại nội y gợi cảm màu đen, màu trắng, màu nud3, vớ lưới đủ loại màu
Mọi thứ đều rất chỉnh tê!
Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong mặt không chút biểu cảm, nhưng trong tim lại có chút đau nhói.
Chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự nực cười!
Sau khi trở về từ núi Thái Hồ đêm qua, cô nằm trên giường trằn trọc cả đêm không ngủ.
Trong đầu cứ mãi hiện lên hình bóng của Lâm Phong.
Tự hỏi lần này Lâm Phong trở lại là thực sự có ý đồ khác sao? Hay là mình đã hiểu lầm anh ấy?
Lần này anh quay lại, chỉ là vì cắn rứt lương tâm, muốn bù đắp lỗi lâm bỏ rơi mình năm đó mà thôi?
Kể cả lúc ban ngày, Lâm Phong đã gọi điện cho cô rất nhiều lần.
Mặc dù cô không nghe điện thoại, nhưng thực ra trong lòng cô có chút vui mừng.
Nói cho cùng, thì phụ nữ đều là sinh vật rất cảm tính.
Lâm Phong mới là cha ruột của tiểu Luyến Luyến.
Nếu như Lâm Phong thực sự có thể quay đầu hối cải,
Cho dù sau này cô không cùng Lâm Phong ở bên nhau nữa, nhưng cũng không thể tước đoạt đi tình cảm của người cha mà Tiểu Luyến Luyến xứng đáng được hưởng.
Nhưng bây giờ...
Cô biết mình nghĩ sai rồi!
Quá nực cười!
Bản thân thực sự quá nực cười!
Vậy mà lại suy nghĩ tới việc tin tưởng một kẻ cặn bã?
“Ôi chao....đây không phải là cậu Lâm-sao? Không nghĩ rằng tối qua chúng ta vừa mới tách ra thì tối nay lại gặp tiếp rồi!”
Giang Quân Lâm cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt sáng lên, vội vàng mỉm cười bước tới chào hỏi.
Lâm Phong yên lặng liếc nhìn Giang Quân Lâm, không nói gì.
Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
Đợi quay trở về anh nhất định phải bóp ch ết Vương Xung!
Nếu như không phải cái tên Vương Xung này, thì cục diện đã không trở thành như vậy!
Bây giờ bên trong đũng qu@n thực sự dính đầy bùn vàng, không phải phân nhưng cũng có khác quái gì phân!
“Cậu Lâm, chơi cũng vui quá đấy!”.