Hành động của Mặc Sĩ Nghi lúc này vượt xa dự đoán của Trình Mộc Quân.
Tất cả bước đi của hắn đều dựa trên những gì hắn đã trải qua trước đây, nhưng lại mang đến kết quả hoàn toàn khác. Vấn đề không ở trên người hắn, vậy thì chỉ có thể là Mặc Sĩ Nghi.
Trình Mộc Quân suy tư, rất nhanh nhớ tới lúc ở trong rừng cây, Mặc Sĩ Nghi bỗng nhiên sử dụng long khí, suýt nữa tự giết chính mình.
Hắn thở dài: "Hệ thống, cậu đừng vỗ tay nữa, giờ mà cốt truyện sụp đổ là cũng có liên quan đến cậu đó."
Hệ thống: "Gì, liên quan gì đến tôi?"
"Hiện tại sát ý của y nặng như vậy tám chín phần mười là bởi vì hành động tùy tiện sử dụng long khí. Hắc long vốn dĩ thô bạo thích giết chóc, phỏng chừng là đã ảnh hưởng đến tâm lý của Mặc Sĩ Nghi."
Hệ thống còn muốn hỏi lại, nhưng nhìn thấy Trình Mộc Quân có vẻ không còn tâm trạng để ý mình nên cũng thôi.
Trình Mộc Quân cau mày nhìn Mặc Sĩ Nghi trước mặt.
Lời nói dối trói buộc ngọc bội và Đào Ninh có thể trị ngọn nhưng không trị được gốc, đợi đến khi Mặc Sĩ Nghi chuyển hoá tất cả long khí, năng lực khống chế ngọc bội của y cũng sẽ tăng mạnh.
Đến lúc đó, y sẽ biết ngọc bội này căn bản không có gì gọi là nhận chủ một nửa. Thời điểm này cũng chỉ còn cách vài năm, khi Mặc Sĩ Nghi 16 tuổi.
Nên xử lý chuyện này thế nào mới tốt đây...
Mặc Sĩ Nghi thấy người trước mặt nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, ngón tay hơi run lên, bóng tối trong lòng bắt đầu lan tràn.
Trước nay y chưa từng có được một thứ gì, trừ khối ngọc bội này.
Mà hiện tại, ngọc bội cũng bị người khác xâm chiếm. Y không cam lòng.
"Mặc Sĩ Nghi, cho ta xem thuật rèn thể của ngươi." Trình Mộc Quân hạ quyết tâm, vẫn phải giải quyết long khí trước.
Chỉ có vậy mới có thể tạm thời giảm bớt sát ý sâu nặng của Mặc Sĩ Nghi.
Mặc Sĩ Nghi lại không có phản ứng, cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
Đợi một lát không thấy y đáp lại, Trình Mộc Quân hỏi: "Sao vậy?"
"Trình tiền bối, ngài, có phải hối hận vì đã ký khế ước với ta không?"
Trình Mộc Quân sửng sốt, là sao nữa?
"Có phải ngài đã nghe được lời những người đó nói trong rừng cây..." Mặc Sĩ Nghi không kiềm chế được cảm xúc: "Họ nói ta dơ bẩn, nói ta, nói ta là chuột cống..."
Trình Mộc Quân: "..."
Ngàn lần không nghĩ tới, vì cứu mạng Đào Ninh mà hắn đã tự để lộ bí mật mình có thể cảm giác được những chuyện xảy ra bên ngoài. Mặc Sĩ Nghi cũng không ngốc, y bị kéo vào trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cho thấy Trình Mộc Quân luôn chú ý chuyện bên ngoài.
Chuyện Trình Mộc Quân có thể cảm giác được thế giới bên ngoài, hắn chưa từng nói với Mặc Sĩ Nghi.
Cũng không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là Mặc Sĩ Nghi trời sinh có tính đa nghi, lần trước, vì tránh cho đối tượng hợp tác của mình có chướng ngại tâm lý, hắn đã quyết định giấu giếm chuyện này.
Mấy năm sau, khi Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn sử dụng được long khí, khống chế ngọc bội, Trình Mộc Quân không thể ngang nhiên rình coi tình huống bên ngoài nữa, đều là đối phương liên lạc hắn, hắn mới có thể đáp lại.
Lúc nãy tình huống khẩn cấp, phải lập tức kéo người vào đã làm hại Trình Mộc Quân lật xe.
"Sao ngươi lại hỏi như vậy?" Trình Mộc Quân vẫn muốn vớt vát.
Mặc Sĩ Nghi khẳng định: "Nếu ngài không thể cảm giác được tình huống bên ngoài thì sao lại biết ta động thủ với Đào Ninh."
Không thể tránh nữa, Trình Mộc Quân chỉ đành thừa nhận: "Đúng, ta có thể dựa vào thuật pháp đặc biệt nhìn thấy thế giới bên ngoài."
Mặc Sĩ Nghi nhận được đáp án xong im lặng một lát, rồi đột ngột ngẩng đầu, mang theo dũng khí được ăn cả ngã về không nói: "Trình tiền bối... có phải thấy thất vọng không? Có phải cảm thấy ta quá tàn nhẫn? Có phải ngài thích... người như Đào Ninh hơn?"
Trình Mộc Quân: "?"
Tôi còn chờ cậu chất vấn tại sao lại ngồi nhìn cậu suýt chết mà không ra tay, còn đang chờ cậu hắc hoá như tính tình vốn có, vậy mà... có vậy thôi á hả?
Tôi cũng đâu cảm thấy cậu là tiểu bạch hoa ngây thơ tốt bụng, cậu ở đây thêm diễn tào lao cái gì....
Hai mắt Mặc Sĩ Nghi đã đỏ bừng, bả vai run nhè nhẹ, giống như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Trình Mộc Quân thở dài, nhớ ra trước mặt mình cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi, tuy rằng trưởng thành sớm, tâm cơ sâu, nhưng có biểu hiện này vẫn rất bình thường.
Hắn vẫy tay: "Lại đây, ngồi xuống."
Mặc Sĩ Nghi ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân nâng tay ôm vai Mặc Sĩ Nghi, nói: "Ta đã từng ở trong tay Đào Ninh một thời gian."
"A?"
"Nếu ta thật sự thích một đứa trẻ như vậy thì giờ còn đến phiên ngươi à?"
Mặc Sĩ Nghi chớp chớp mắt.
"Ta sống không biết đã bao nhiêu năm, gặp không biết bao nhiêu loại người, xấu đẹp, thiện ác, vẻ bề ngoài là thứ không quan trọng nhất."
"Vậy, vậy tại sao ngài lại muốn ký khế ước với ta, rõ ràng ta không có chỗ nào đáng để ngài coi trọng."
"Dù sinh ra trong bùn, nhưng trước nay ngươi chưa từng chấp nhận số phận, đúng không?" Trình Mộc Quân nói: "Người ta muốn khế ước là một người có ý chí vô cùng kiên định, đủ để thay đổi tất cả."
Mặc Sĩ Nghi ngơ ra một lúc rồi gật đầu thật mạnh: "Ừm, ta muốn thay đổi, thay đổi tất cả."
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Được, chuyện nên nói cũng nói xong hết rồi, cái này, cầm đi học."
Hắn đứng dậy, khi xoay người lại trên tay đã xuất hiện một quyển sách. Dịu dàng vừa rồi biến mất tăm, chỉ còn lại thái độ giao dịch lạnh băng.
Mặc Sĩ Nghi tiếp nhận sách, ngoan ngoãn học.
Đây là một quyển tâm pháp, dạy y cách chuyển hoá long khí thành sức mạnh để bản thân sử dụng.
Dựa theo cốt truyện gốc, đúng ra là sau khi Mặc Sĩ Nghi có được tinh huyết hắc long, Trình Mộc Quân mới truyền thụ quyển tâm pháp này cho y, thế nhưng tình huống bây giờ đã khác.
Hắn lo nếu không làm đám long khí bị giải phóng ngoài ý muốn kia yên phận, thì khi luyện hóa máu hắc long, Mặc Sĩ Nghi sẽ không thể khống chế được bản thân, trực tiếp bóp chết Đào Ninh.
Khi đó, Trình Mộc Quân không còn khả năng tiếp tục ngăn cơn sóng dữ nữa.
Lúc này, Mặc Sĩ Nghi lại ngẩng đầu hỏi: "Trình tiền bối, chỗ này ta đọc không hiểu."
Trình Mộc Quân vốn không muốn quan tâm, nhưng lại nghĩ đến lúc này thân thể Mặc Sĩ Nghi còn ở bên ngoài, không quá an toàn.
Hơn nữa ngực Đào Ninh còn bị đâm thủng một lỗ, không thả y ra sớm, dựa vào thể chất phế vật đó của Đào Ninh, không chừng cậu ta sẽ chết vì mất máu quá nhiều mất.
Hắn đi qua, ngồi xuống, bắt đầu dốc lòng giảng giải chi tiết ý nghĩa của bản tâm pháp đó.
Mặc Sĩ Nghi nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng giương mắt liếc trộm Trình Mộc Quân một cái rồi lại cúi đầu nhìn sách.
Y chưa bao giờ là người nóng vội, mà có thể ngủ đông thật lâu chỉ vì một mục tiêu. Nếu bây giờ không thể giết Đào Ninh, vậy thì hãy dùng sự tồn tại của Đào Ninh để tranh thủ một chút ích lợi cho mình.
Khi y tìm được cách loại bỏ tinh huyết trên ngọc bội, đến lúc đó sẽ để Đào Ninh nếm thử cách chết tàn khốc nhất trên đời này.
Mặc Sĩ Nghi nghĩ đến đây bất giác cười ra tiếng, làm người bên cạnh nghi vấn.
"Ngươi đang cười cái gì?"
Mặc Sĩ Nghi cúi đầu, vành tai đỏ lên, rất là xấu hổ: "Ta rất vui, lần này Trình tiền bối đồng ý dạy ta."
Trình Mộc Quân: ".... Đừng nghĩ chuyện không đâu, học hết phần này đi đã, bây giờ thân thể của ngươi còn ở bên ngoài, không an toàn, nhanh chóng học xong rồi đi ra."
Mặc dù giọng điệu hắn hơi mất kiên nhẫn, nhưng Mặc Sĩ Nghi vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng tiền bối, ta sẽ nỗ lực."
Nửa canh giờ sau, Mặc Sĩ Nghi mở mắt, trước mặt là một mảnh tối đen, bên tai là tiếng nước chảy róc rách.
Y ngồi dậy, nắm lấy ngọc bội, nhỏ giọng hỏi: "Tiền bối, ngài đâu rồi?"
"Cứu người trước."
"Ừm."
Mặc Sĩ Nghi lôi một bình ngọc từ túi nhỏ đeo bên hông của Đào Ninh ra, lấy một viên thuốc nhét vào trong miệng cậu ta.
Sau đó y cũng không kiểm tra tình huống của Đào Ninh, mà ngồi xếp bằng nhắm mắt lại.
"Tiền bối, ta bắt đầu tu luyện, nếu có chỗ nào không đúng mong ngài có thể lên tiếng nhắc nhở được không?"
"Ta dạy ngươi thuật thông linh không phải để nói lời vô nghĩa."
Mặc Sĩ Nghi rất vui, cứ nghĩ tới việc sau này mình có thể nói chuyện với Trình tiền bối bất cứ lúc nào là lại không thể giấu được nụ cười.
Mặc dù phải nhịn cảm giác chán ghét tiếp tục ở cùng Đào Ninh, nhưng y vẫn chịu đựng được.
Vừa rồi y cố tình giả vờ như không hiểu trang tâm pháp đó, quả nhiên Trình tiền bối vì muốn y nhanh chóng ra ngoài bảo vệ Đào Ninh nên đã dạy y thuật thông linh.
Chỉ cần nắm ngọc bội, yên lặng vận dụng thuật pháp là có thể giao lưu với Trình tiền bối.
Mặc Sĩ Nghi cũng không để ý việc nhất cử nhất động của mình đều nằm dưới mí mắt của đối phương, cũng hoàn toàn không định thu lại thái độ thù địch với Đào Ninh.
Nếu y cứ luôn tỏ ra căm ghét Đào Ninh, có phải Trình tiền bối sẽ luôn chú ý đến y, luôn nhìn y, không quan tâm Đào Ninh nữa?
Thật tốt.
Như vậy là đủ rồi.
Mặc Sĩ Nghi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, yên lặng vận chuyển tâm pháp.
Hoa văn màu đen trên mặt giống như có sinh mệnh, bắt đầu vặn vẹo. Lại một lần nữa y cảm nhận được dòng khí vô cùng thô bạo đang đấu đá trong cơ thể mình.
Chỉ là lúc này, Mặc Sĩ Nghi đã có năng lực khống chế long khí, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn có thể điều khiển một sợi long khí nhỏ bé đi theo quỹ đạo mong muốn.
Một nén nhang trôi qua, y mở mắt, thở ra một hơi, sung sướng cảm nhận sức mạnh đang trào dâng trong kinh mạch.
Mặc Sĩ Nghi lại nắm ngọc bội: "Cảm ơn ngài, tiền bối."
Nhưng y đợi một lúc cũng không có ai đáp lại.
Đương nhiên Trình Mộc Quân nghe thấy, chỉ là lười trả lời thôi.
Hắn dùng long khí vừa tiến vào ngọc bội ngưng tụ ra thêm một cái giường tre, lúc này đang nằm bên trên chuẩn bị ngủ.
Tình tiết phía sau không cần hắn phải lo, Mặc Sĩ Nghi đã chuyển hóa được một chút long khí, lần này sẽ được hắc long công nhận dễ hơn lần trước nhiều.
Nếu cả việc này mà còn không làm được thì làm vai chính cái gì.
Mặc Sĩ Nghi sờ soạng ngọc bội, thấy thật sự không có tiếng gì truyền ra mới lưu luyến buông tay.
Y đi đến bên cạnh Đào Ninh kiểm tra tình huống vết thương, sau đó ngồi xuống, lẳng lặng chờ Đào Ninh tỉnh lại.
Đào Ninh hoảng loạn tỉnh lại từ trong bóng tối, cậu không hề biết chuyện gì đã xảy ra, điều duy nhất có thể nhớ là mình đã rơi xuống vực.
Đúng rồi, Mặc Sĩ Nghi!
Y ở đâu?
Đào Ninh luống cuống lấy một viên dạ minh châu từ chiếc túi bên hông ra, ánh sáng yếu ớt chiếu rọi xung quanh, sau đó nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi ngồi ở cách đó không xa.
Cậu yên tâm, xem ra mọi chuyện đều giống như cậu đoán, rất thuận lợi.
Mặc Sĩ Nghi nhìn qua, hỏi: "Ngươi có khỏe không? Người còn đau không?"
Đào Ninh ngơ ra, hoạt động tay chân một chút, lắc đầu nói: "Không đau, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mặc Sĩ Nghi: "Là ta liên lụy ngươi, lúc leo lên ta bị trượt chân, kéo cả ngươi xuống dưới, xin lỗi."
Tuy rằng nguyên nhân rơi xuống không như dự đoán, nhưng kết quả vẫn vậy. Đào Ninh vội lắc đầu, nói: "Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu nên đồng cam cộng khổ cộng, ta không trách huynh!"
Mặc Sĩ Nghi liếc cậu một cái, đứng dậy nói: "Được rồi, nếu ngươi đã không sao thì chúng ta nghĩ cách rời khỏi đây đi."
***
Những chuyện tiếp theo giống như mọi người hy vọng, diễn ra rất thuận lợi.
Mặc Sĩ Nghi và Đào Ninh theo dòng nước đi tới nơi chôn long cốt. Y được long hồn công nhận, nhận được tinh huyết hắc long, huyết mạch hắc long thức tỉnh hoàn toàn.
Mà Đào Ninh cũng được Mặc Sĩ Nghi "công nhận" như ý nguyện.
Trở lại hoàng cung Đông Trạch Quốc, quan hệ của hai người ngày càng tốt hơn. Thời gian yên lặng trôi qua, đã đến năm Mặc Sĩ Nghi 16 tuổi.
Trong năm này, Bắc Xuyên Vương băng hà.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi
Chương 176: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (8)
Chương 176: Người cứu rỗi bạo quân OOC rồi (8)