Tiêu Ngật Xuyên tỉnh lại ở trong xe.
Khi mở mắt, y vẫn thấy hơi choáng váng.
Điện thoại đang đổ chuông liên hồi.
Y cầm lên, nhìn thấy ba chữ trên màn hình, mày hơi nhíu lại.
Nhưng y vẫn nghe điện thoại.
"Alo."
"Ừm, vẫn ổn."
"Cũng xong rồi, hai ngày nữa trở về."
Sau khi cúp máy, Tiêu Ngật Xuyên ném điện thoại sang một bên.
Y biết tại sao Mạc An Lan gọi điện thoại cho mình, cũng bởi vì mấy ngày nay y không liên lạc thôi.
Tiêu Ngật Xuyên biết Mạc An Lan chỉ xem mình là lốp dự phòng, thậm chí còn biết có một số người nói y là chó li3m.
Nhưng y không để bụng, đó cũng chỉ là...
Là cái gì?
Lại một lần nữa, cảm giác mờ mịt quen thuộc... Tiêu Ngật Xuyên dùng sức nhắm mắt lại, không suy nghĩ về nó nữa.
Y nhớ tới một chuyện khác, tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
À, đúng rồi.
Vì buồn phiền chuyện của Tiêu Minh Duệ, y lái xe ra ngoài giải sầu rồi bị lạc đường, còn quần áo trên người bị ướt là vì lúc đứng bên hồ không cẩn thận rơi xuống nước.
Nhớ tới đây, y cảm thấy không đúng lắm, rơi xuống nước...
Sau khi rơi xuống nước y đã tự đi lên, nhưng vì sao Tiêu Ngật Xuyên lại cảm giác như... có người kéo y lên?
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, đầu y đau như muốn nứt ra, không thu hoạch được gì.
Tiêu Ngật Xuyên lẳng lặng ngồi một lát, sau đó mới khởi động ô tô rời khỏi.
***
Hai tháng sau, Trình Mộc Quân về nước.
Vì đã đăng ký học thạc sĩ ở trong nước, hắn vội vàng làm xong đề án tốt nghiệp ở bên này, lấy được bằng tốt nghiệp rồi lập tức về nước.
Sau khi về nước, hắn liên lạc với Chu Tắc và đám bạn cũ chơi từ lúc nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày thì khai giảng.
Trình Mộc Quân chọn trọ ở trường.
Trường học nằm trong làng đại học mới xây dựng, trong khu có vài trường đại học, thống nhất phân chia các tài nguyên công cộng.
Ký túc xá của nghiên cứu sinh không tệ, thiết kế theo kiểu căn hộ.
Một phòng ba người, bên trong có ba phòng ngủ một phòng khách. Mỗi người có một phòng ngủ riêng, còn phòng khách, toilet và ban công là dùng chung.
Trình Mộc Quân ăn không ngồi rồi nên dọn vào trước mấy ngày.
Hôm nay, hắn định vẽ tranh ở phòng khách, thuận tiện tám chuyện với hệ thống.
Thật ra hệ thống không hiểu tại sao Trình Mộc Quân lại chọn về nước, rõ ràng còn chưa tới lúc cốt truyện chính thức bắt đầu.
Mặc dù Cừu Tông kêu hắn làm thế, nhưng Trình Mộc Quân biết nghe lời như vậy từ khi nào? Trước giờ hắn chỉ làm việc theo logic của bản thân.
Hơn nữa, cái logic đó còn khá là thần kỳ.
Nếu không thì sao chín thế giới trước lại hỏng theo một cách lạ lùng như vậy.
Thấy Trình Mộc Quân lúc này có vẻ dễ nói chuyện, hệ thống hỏi: "Tiểu Trúc Tử, bây giờ cậu có thể nói cho tôi được chưa, tôi suy nghĩ mấy ngày rồi mà vẫn không hiểu tại sao tự nhiên cậu lại trở về, còn chạy đi làm nghiên cứu sinh gì đó nữa."
Thật ra không phải Trình Mộc Quân thích trêu hệ thống, chỉ là hắn thấy có vẻ như gần đây hệ thống đã bắt đầu khôi phục ký ức nên muốn bồi dưỡng khả năng tư duy của nó, xem có thể giúp Quy Nhất mau chóng tìm lại IQ đã hiến tế hay không.
Hiện tại xem ra...
Hắn vẫn quá nóng lòng.
Từ từ vậy, chủ nhân đã khôi phục thì cũng không lo nhóc kiếm linh này sẽ bị ngu mãi.
Trình Mộc Quân: "Mục đích tôi ở lại thế giới trừng phạt là gì?"
"Sửa, sửa thanh tiến độ?"
Trình Mộc Quân cười: "Đừng có kiếm chuyện, cái thế giới trừng phạt nát này thì có gì để sửa, tôi là vì tìm kiếm các mảnh vỡ linh hồn. Bây giờ còn lại mảnh vỡ Hạ Sâm, Hàn Sơ Húc, Tô Thượng, sau đó là Kỷ Trường Hoài và Tiêu Ngật Xuyên."
Hệ thống: "A, đúng rồi. Kỷ Trường Hoài và Tiêu Ngật Xuyên là nhân vật trong cốt truyện, không thể động vào. Tôi biết rồi! Cậu trở về là vì muốn tiễn ba mảnh vỡ Hạ Sâm, Hàn Sơ Húc và Tô Thượng trước!"
"Woa, cậu giỏi quá đi." Trình Mộc Quân lập tức thả một câu khen ngợi.
Hệ thống: "Đúng đó, tôi giỏi quá. Nhưng mà cậu đi học làm gì?"
Trình Mộc Quân: "Sự xuất hiện của mỗi một mảnh vỡ đều có liên quan tới thân phận ở thế giới trước của họ, giống như Kỷ Trường Hoài là cư sĩ vẫn một lòng hướng Phật, như Cừu Tông là cảnh sát đặc nhiệm, mà Hạ Sâm, dưới tình huống thế giới này không tồn tại giả thiết siêu nhiên, chắc hẳn y sẽ trở thành bạn cùng phòng của tôi."
"Tiểu Trúc Tử, có phải lúc nãy cậu mỉa mai tôi khờ không?" Hệ thống muộn màng nhận ra, không phục nói: "Sao mà trùng hợp như vậy được."
Nó vừa dứt câu, cửa phòng mở ra.
Một thanh niên cao ráo, mặt mày tuấn tú đứng trước cửa, thấy bên trong có người, y hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười: "Chào cậu, tôi là Hạ Sâm."
Trình Mộc Quân đứng dậy, mỉm cười: "Chào cậu, tôi là Trình Mộc Quân."
Cả hai bắt đầu giới thiệu, Trình Mộc Quân biết được thông tin cơ bản của Hạ Sâm, không có gì khác thế giới kia.
Hạ Sâm là sinh viên trường Đại học Chính pháp. Trong khu đại học này, nghiên cứu sinh tương đối tự do, ký túc xá cũng chia thành nhiều loại.
Nghiên cứu sinh mấy trường đại học khác gần như đều sống trong các toà ký túc xá chung, không giống như ở đây, ký túc xá nằm ngay trong làng đại học.
Trình Mộc Quân nói chuyện với Hạ Sâm xong thì trở về phòng mình nghỉ ngơi, trong lúc đó còn móc mỉa hệ thống mấy câu: "Xem đi, tôi vẫn đoán quá chuẩn, Hạ Sâm là bạn cùng phòng của tôi đó."
Hắn giơ tay, nhìn chiếc nhẫn hình rắn dưới ánh đèn: "Có chiếc nhẫn này trợ giúp, tôi sẽ nhanh chóng tiễn Hạ Sâm đi, bên chỗ Hàn Sơ Húc thì lại càng dễ giải quyết, chắc lên mạng gõ tên là có thể tìm thấy thông tin của y, sau đó đi tới công ty y thực tập, thuận tiện làm quen với Tô Thượng luôn."
"Hoàn hảo."
Trình Mộc Quân chìm trong ảo tưởng về tương tai tươi đẹp, đợi giải quyết các mảnh vỡ linh hồn xong rồi tập trung làm các tình tiết của thế giới trừng phạt.
"Để tránh các sự cố bất ngờ, buộc phải đặt nền móng thật vững chắc." Trình Mộc Quân thở dài, "Tôi không muốn trải qua cục diện hỗn loạn đó thêm một lần nào nữa đâu."
Nói tới đây, hệ thống lại hỏi: "Nhưng cậu đâu có cần hành động theo tình tiết đâu, cứ tiễn Kỷ Trường Hoài với Tiêu Ngật Xuyên đi là xong mà?"
Trình Mộc Quân lắc đầu: "Tiêu Ngật Xuyên không được, trước khi thế giới này chưa ổn định, y không thể rời đi. Chỉ cần đưa hết các nhân vật phiền phức quay về dung hợp, việc sửa chữa tuyến thế giới sẽ vô cùng đơn giản."
Hệ thống thở dài: "Tôi cứ cảm thấy..."
Chuông báo động vang lên trong lòng Trình Mộc Quân: "Im! Nuốt mấy chữ tiếp theo vào cho tôi, cậu không cần cảm thấy, cứ câm miệng là được rồi."
"Hic." Hệ thống tủi thân câm miệng.
Cốc cốc cốc —— tiếng gõ cửa vang lên.
"Trình Mộc Quân, bạn cùng phòng mới tới, ra chào hỏi cái đi?" Hạ Sâm thời đại học có tính cách khá giống với Tô Thượng, rất hòa đồng dễ gần.
"Ra đây."
Trình Mộc Quân đứng dậy mở cửa, ánh mắt chạm phải một khuôn mặt đã loáng thoáng chút cảm giác thần tiên.
Hắn ngây ra.
Kỷ Trường Hoài? Sao y lại ở chỗ này?
Chuyện này không hợp lý, không phải Kỷ Trường Hoài đã học năm ba sao? Y không có khả năng là bạn cùng phòng của hắn.
Trong lúc đó, Kỷ Trường Hoài đã đi tới, ôn hòa cười: "Chào cậu, tôi là Kỷ Trường Hoài, ngành triết học đại học K."
Không sai, lần này Kỷ Trường Hoài không làm nghiên cứu sinh ở Học viện Phật giáo nữa, mà học ngành triết học.
Trình Mộc Quân nhìn y, nhất thời cứ ngây ra không biết nên nói gì.
Tại sao Kỷ Trường Hoài lại xuất hiện ở chỗ này, không hợp lý.
"Trình Mộc Quân, cậu sao vậy?"
Hạ Sâm lay vai Trình Mộc Quân: "Ê, bro, sao vậy?"
"A, xin lỗi, hôm qua mất ngủ, chào anh, em là Trình Mộc Quân."
Kỷ Trường Hoài nhìn bàn tay đang đặt lên vai Trình Mộc Quân của Hạ Sâm.
Hạ Sâm hồn nhiên không biết gì, hỏi: "Đúng rồi, sao anh Kỷ lại dọn sang bên này vậy?"
Tuy họ không học cùng một trường, nhưng ở cùng một khu, cả Kỷ Trường Hoài và Hạ Sâm đều là người rất nổi tiếng, tất nhiên cũng đã từng có chút giao thoa.
Trình Mộc Quân ngước mắt, vô cùng muốn biết đáp án của câu hỏi này.
Hắn nhớ rõ ràng ba người Kỷ Trường Hoài, Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan là bạn cùng phòng.
Kỷ Trường Hoài ngoài mặt thì ôn hòa, trên thực tế luôn giữ một khoảng cách với mọi người, cũng không thích chung phòng với người xa lạ.
Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan xem như hai người y miễn cưỡng có thể chấp nhận, vừa lúc bọn họ lại học cùng một trường đại học, cứ vậy mà trở thành bạn cùng phòng.
Trình Mộc Quân cũng ỷ vào điều đó nên mới xin vào trường bên này. Hắn học bên chuyên ngành nghệ thuật, bình thường chú ý một chút là sẽ không có giao thoa gì với ba nhân vật quan trọng trong cốt truyện.
Ai mà có ngờ, Kỷ Trường Hoài đột nhiên dọn ra.
"Không hợp với bạn cùng phòng trước cho lắm nên tôi xin đổi ký túc xá."
Xem ra, mọi chuyện cũng chỉ là trùng hợp.
Một sự trùng hợp làm gián đoạn toàn bộ kế hoạch của Trình Mộc Quân.
Lúc này là thời gian cơm chiều, Hạ Sâm xung phong đưa Trình Mộc Quân đi ăn ở căn tin Đại học Chính pháp.
Thẻ cơm được dùng chung cho tất cả các trường trong làng, các sinh viên cũng thường xuyên đến căn tin trường khác để thay đổi khẩu vị.
Kỷ Trường Hoài nói muốn ở lại phòng sắp xếp đồ đạc nên không ra ngoài cùng bọn họ.
Bây giờ vẫn chưa chính thức khai giảng, trong căn tin không có quá nhiều người.
Dù vậy, Hạ Sâm vẫn tìm vị trí ở gần cửa sổ kêu Trình Mộc Quân ngồi đợi, một mình đảm nhận công việc đi lấy đồ ăn.
Đương nhiên, lý do của y cũng rất thuyết phục, y đã lăn lộn trong căn tin Đại học Chính pháp nhiều năm, biết món nào ngon món nào dở.
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ cơm.
"Hệ thống, sao Kỷ Trường Hoài tự nhiên đổi phòng ngủ vậy, chẳng lẽ là..."
Hắn còn chưa nói hết câu, hệ thống như đã có chuẩn bị từ sớm.
"Không liên quan đến tôi, không phải tôi miệng quạ đen, kịch bản cũng có một đoạn như vậy vào lúc bọn họ tốt nghiệp, là do cậu không đọc kỹ kịch bản, đừng đổ thừa cho tôi."
Không ngờ hệ thống tiến bộ như vậy, còn biết nhảy vào họng người khác nữa.
Nhưng Trình Mộc Quân không tức giận, hắn mỉm cười phun ra một câu: "Hửm? Thật á? Tôi không tin."
Lúc ấy kịch bản hệ thống đưa vừa vớ vẩn vừa nhàm chán, Trình Mộc Quân chẳng buồn đọc kỹ, lúc này nghe vậy lại càng giống như một sự trùng hợp.
"Ai da, sự thật thắng hùng biện mà, để tôi cho cậu xem kịch bản luôn."
"Được."
Kịch bản mở ra trong đầu Trình Mộc Quân, hệ thống còn cẩn thận đánh dấu đoạn này.
Đúng thật, trước lúc tốt nghiệp, Kỷ Trường Hoài và Mạc An Lan từng có một khoảng thời gian xa cách.
Trước đó không lâu là sinh nhật của Mạc An Lan, trong bữa tiệc cậu uống hơi nhiều, nhất thời không thể kìm nén nội tâm tràn đầy tình cảm nên đã tỏ tình với Kỷ Trường Hoài.
Đó giờ Kỷ Trường Hoài chỉ xem Mạc An Lan là bạn bè, trong thế giới cảm xúc của y dường như không có thứ gọi là tình yêu, nói một cách đơn giản là chúng sinh bình đẳng.
Nghe lời bày tỏ, y mới phát hiện người bạn chơi chung bao năm lại có tâm tư như vậy với mình. Kỷ Trường Hoài từ chối, hơn nữa còn chủ động kéo giãn khoảng cách.
Mà việc đầu tiên y làm là dọn ra khỏi ký túc xá.
Thế nhưng rõ ràng trong kịch bản viết là Kỷ Trường Hoài rời khỏi ký túc xá.
Tại sao bây giờ lại biến thành Kỷ Trường Hoài xin đổi ký túc xá?
Trình Mộc Quân nhìn Hạ Sâm bưng mâm đồ ăn đi tới, cứ cảm thấy... mọi chuyện có lẽ sẽ không thuận lợi như hắn nghĩ.
Phiền phức...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi
Chương 206: Thế giới trừng phạt (14)
Chương 206: Thế giới trừng phạt (14)