Câu nói này, vừa hay nhắc nhở Hà Tinh Hà.
“Dừng lại. Nếu mày dám tiến lên trước 1 bước, tao lập tức giết chết cha mẹ mày!”
Hà Tinh Hà giơ tay lên, hai ngọn nến Minh Chúc đồng thời xuất hiện trong bàn tay hắn ta.
Đó chính là hai ngọn nến đại diện cho thần hồn của cha mẹ Diệp Bắc Minh.
“Thằng ranh! Mày phải biết rằng, khi nến Minh Chúc tắt đi, có nghĩa là người đó sẽ vĩnh viễn ở lại Minh Giới, không thể rời đi được nữa!”, Hà Tinh Hà lạnh lùng đe dọa: “Tốt nhất là mày nên suy nghĩ kĩ, cha mẹ mày bây giờ vẫn còn là người sống!”
“Một khi tao dập tắt hai ngọn nến này, cha mẹ mày sẽ thật sự không cứu được nữa!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng!
Thấy Diệp Bắc Minh thật sự không dám cử động nữa.
“Ha ha ha !”
Hà Tinh Hà cười hung hăng: “Lão Chu, phế hắn đi!”
“Vâng, công tử”.
Lão Chu nhanh chóng lao tới trước mặt Diệp Bắc Minh, nhấc chân quét ngang qua: “Nhãi con, quỳ xuống trước mặt công tử trước đi!”
Một cước này hung hãn đạp mạnh vào đầu gối Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh hừ lạnh nói: “Thả cha mẹ tao ra, tao có thể không giết mày!”
“Ha ha ha!”
Hà Tinh Hà chậm rãi đứng dậy, cười ra nước mắt: “Ranh con, không ngờ mày lại hiếu thảo như vậy. Đã thế, tao sẽ thổi tắt nến của bọn họ!”
Phù...
Hắn ta thổi ra một hơi.
“Không!”, Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên.
Lửa của hai ngọn nến Minh Chúc xao động, thiếu chút nữa là bị thổi tắt.
Nhìn thấy ngọn lửa ổn định trở lại, hơi thở của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập, vừa rồi tim anh gần như đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hà Tinh Hà càng cảm thấy có thể bắt chẹt được Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha, mày nhìn thấy chưa? Đứa con hiếu thảo! Thật là hiếu thảo quá đi!”
“Sao mày vẫn còn chưa quỳ xuống!?”
Lão Chu cũng giận dữ mà hét lên, điên cuồng đá vào đầu gối Diệp Bắc Minh.
Bịch! Bịch! Bịch!
Đạp liên tục mười mấy đạp trong một hơi thở.
Khớp gối của Diệp Bắc Minh máu thịt lẫn lộn.
Diệp Bắc Minh vẫn nghiến răng chịu đựng.
“Xương cốt cũng cứng đấy, lão Chu, tiếp tục, đạp đến khi nào hắn chịu quỳ xuống mới thôi, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ xem nên tiếp tục làm gì!”, Hà Tinh Hà cười nói.
Hắn ta lấy ra vài viên đan dược và nuốt xuống.
Ngồi bắt chéo chân.
Bắt đầu chữa thương.
Hai cây nến Minh Chúc được đặt bên cạnh.
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu tháp, có cách nào lấy được hai cây nên Minh Chúc kia không?”
Tháp tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu nhóc, nếu chỉ là cướp nến Minh Chúc thôi thì quá đơn giản”.
“Cậu dùng thuấn ảnh là có thể làm được, nhưng bổn tháp không thể bảo đảm trong quá trình cướp, nến sẽ không bị tắt, một khi nến tắt...”