TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4172 “THỨ HAI, HAI NGƯỜI ĐẾN MINH GIỚI LÀM GÌ?”

Dạ Huyền sững sờ, có chút kỳ lạ nhìn Diệp Bắc Minh: “Con đã gặp ông ta?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Từng gặp, lần đầu tiên ở trong thần miếu của chiến trường Thái Cổ, ông ấy hủy đi thi thể 99 vị sư phụ của con rồi rời đi”.

“Lần thứ hai ở tổ địa Hoa Tộc, bảy sư tỷ của con lấy thân tế kiếm!”

“Lúc ấy con nhất niệm nhập ma, nghĩ rằng chính mình đã mang đến tai họa cho những người xung quanh, suýt chút nữa đã tự sát!”

Nghe xong lời giải thích của Diệp Bắc Minh.

“A!”

Diệp Thanh Lam hét lên một tiếng, dùng tay che miệng: “Minh Nhi... con...”

Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Đoàn Thiên Đức lúc ấy đã kịp thời xuất hiện, ngăn cản con”.

Hai mắt Diệp Thanh Lam đỏ hoe: “Sau này không được làm vậy nữa! Còn dám tái phạm, cha mẹ cũng không thiết sống nữa!”

“Mẹ, mẹ yên tâm, con đã nghĩ thông rồi!”

Diệp Bắc Minh cười nói.

“Chỉ cần con tìm được thần hồn của các sư tỷ ở Minh Giới, con sẽ có cách tái tạo lại cơ thể và hồi sinh họ”.

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam lại kinh ngạc nhìn nhau.

“Thần Nhi, muốn đem thần hồn của người chết ra khỏi Minh Giới, không đơn giản đâu”, Dạ Huyền ngập ngừng, ông không muốn đả kích Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nắm tay, ánh mắt kiên định nói: “Cha, dù có khó khăn đến đâu”.

“Chỉ cần có một chút cơ hội, cho dù là giết hết Minh Giới con cũng không hối tiếc”.

Dứt lời.

Một cỗ khí thế độc tôn trào ra.

Người trước mặt dường như không phải con trai họ nữa, mà là một vị thần khống chế vạn vật.

Rất lâu, hai người không nói gì.

Ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Sau khi nhìn nhau.

Hai người đã dành cả cuộc đời để chiến đấu vì gia tộc mình, họ đương nhiên cũng hi vọng Diệp Bắc Minh có thể nghịch thiên và kiểm soát mọi thứ.

Nhưng... có thật dễ dàng như vậy không?

“Huyền ca, có cần nói cho Minh Nhi về đài luân hồi ...”, Diệp Thanh Lam truyền âm.

Ánh mắt Dạ Huyền lóe lên, âm thầm lắc đầu: “Đợi đã, bây giờ thương thế của nó không nhẹ, anh sợ Minh Nhi khó có thể chấp nhận mọi chuyện”.

“Chờ Minh Nhi tự mình phát hiện, rồi dần dần chấp nhận cũng không muộn...”

Lúc này.

Âm thanh của Diệp Bắc Minh phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người: “Cha mẹ, trong lòng con hiện tại còn rất nhiều nghi vấn, hi vọng hai người có thể giải thích cho con biết”.

“Thứ nhất, rốt quộc là ai đã tiêu diệt Hoa Tộc? Nguyên nhân hai người biết không?”

“Thứ hai, hai người đến Minh Giới làm gì?”

“Thứ ba, hai người có biết thế giới Bản Nguyên không?”

“Thứ tư, Đoàn Thiên Đức rốt cuộc là ai?”

Bốn câu hỏi.

Mỗi câu hỏi như một chiếc lồng bao phủ lên trái tim Diệp Bắc Minh.

Hôm nay gặp được cha mẹ mình, anh nhất định phải hỏi rõ.

Diệp Thanh Lam không hề giấu diếm nói: “Minh Nhi, thực lực hiện tại của con nếu so sánh với đồng lứa của thế giới Bản Nuyên, cũng ở mức trung đẳng”.

“Đã đến lúc nói cho con biết mọi chuyện. Vấn đề thứ nhất, người tiêu diệt Hoa Tộc chúng ta là ai mẹ không biết, nhưng nguyên nhân chính là vì một bảo vật kinh thiên động địa”.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Vật này cực kỳ hùng mạnh, đã từng là thánh vật vô thượng của Hoa Tộc, tổ tiên của Hoa Tổ chúng ta từng là nô bộc cho tòa tháp đó”.

Đọc truyện chữ Full