*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nó đè nó từ phía sau, dán sát lưng nó, kiềm nén tiếng thở dốc gấp rút, ra lệnh:
"Lâm Khinh Chu, khép chân lại."
"Chặt thêm tí nữa."
Cơ thể chồng cơ thể, tình yêu nóng bỏng sinh sôi tột bậc trong trái tim, Lâm Khinh Chu bị nắm mắt cá chân, bóp eo, hứng chịu cái giá nặng nề sau lần chòng ghẹo bừa bãi của mình, đè giọng gọi tên anh nó, xin tha một lần rồi một lần.
Tần Việt hoàn toàn không nghe lọt, như muốn thúc vỡ nó triệt để.
"Lâm Khinh Chu, em là của anh, em phải mãi mãi yêu anh."
"Mãi mãi thuộc về anh..."
Tần Việt còn trả lại lời nó nói khi nãy: "Lâm Khinh Chu, nhỏ tiếng chút, họ sẽ nghe thấy đó..."
Tối ấy, thời gian hai người lăn lộn không ngắn, sau cùng Lâm Khinh Chu tưởng chừng như sắp ngất đi, được Tần Việt ôm tới nhà tắm rửa sạch, sau đó ngủ mê mệt.
Đến ngày hôm sau nó tỉnh dậy, tính trở người mới nhận ra eo cũng cực kỳ đau nhức, Lâm Khinh Chu cau mày, hơi rên một tiếng thật khẽ.
Giây tiếp theo, nó đã được ôm vào lòng, lòng bàn tay của Tần Việt tiện đà đỡ eo nó để nó thoải mái hơn. "Khó chịu?"
Lâm Khinh Chu chỉ cần hơi ngẩng đầu, trán sẽ chạm đến cằm Tần Việt, cằm của thanh niên vào buổi sớm lúng phúng râu, thế nhưng Lâm Khinh Chu không hề thấy những sợi râu ấy châm chích, ngược lại tham lam cọ tới cọ lui.
Ngưa ngứa, ghẹo người. Cọ một hồi nó nghịch tới nghiện, ôm cằm Tần Việt cười khẽ.
"Hửm?" Tần Việt cũng bị làm cho ngứa, vô thức chau mày, thật ra anh vẫn chưa tỉnh hẳn, hơi hé mí mắt, đôi ngươi nhập nhèm, chỉ gần gũi với Lâm Khinh Chu theo bản năng.
"Không có gì." Lâm Khinh Chu cười khằng khặc một hồi, chụt cằm Tần Việt một cái, lại hôn khoé môi anh.
Qua một lúc, nó bỗng kêu Tần Việt: "Anh."
"Hửm?"
"Ác quỷ đã bị bắt, về sau anh không cần phải sợ."
Thật ra anh không còn sợ từ lâu rồi, vào lúc anh lấy được những tấm ảnh kia, nghĩ đến Lâm Khinh Chu vẫn đang ở nhà đợi anh đã không sợ nữa.
"Ừ, không sợ." Tần Việt nhìn nó, "Anh nhớ mà, cậu nhỏ sẽ che chở anh."
"Đúng, che chở anh suốt cuộc đời." Cậu nhỏ lại bật cười khằng khặc, "Em thật sự yêu anh lắm, anh à."
Tần Việt đáp nó bằng một nụ hôn tương tự: "Anh cũng vậy."
Giây phút này, Lâm Khinh Chu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Thế nhưng thời gian ngọt ngào bao giờ cũng ngắn ngủi, ngày thứ ba sau tối đó, Lâm Khinh Chu phải theo mẹ Lâm Lung về Đông thành. Chỉ còn ba ngày cách hôm nó khai giảng, không thể không trở về.
Trước ngày đi, Tần Việt giúp nó sửa soạn hành lý.
"Anh, trông anh buồn lắm." Lâm Khinh Chu ngồi xổm bên cạnh va li, mỉm cười nhìn thanh niên bận bịu thay mình.
Tần Việt hơi lơ đễnh, Lâm Khinh Chu nói chuyện, anh cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Làm sao mà nỡ được, bọn họ mới bộc bạch nỗi lòng đã sắp phải chia xa, sau khi khai giảng Lâm Khinh Chu phải huấn luyện quân sự, phải thích ứng cuộc sống đại học, cũng không biết bao lâu mới gặp lại.
Rõ ràng trước đây, xa cách là tình trạng bình thường giữa họ, nhưng giờ đây Tần Việt lại phát hiện dường như mình đã trở nên tham lam. Anh không muốn Lâm Khinh Chu đi, anh không nỡ.
"Anh." Lâm Khinh Chu gọi anh thêm tiếng nữa, giọng khẽ khàng, như đang đè nén gì đó.
"Hả?" Tần Việt ngước lên, chỉ là chưa kịp nhìn rõ đối phương, trước mắt đã xẹt qua một cái bóng -- Là Lâm Khinh Chu đột nhiên nhào tới.
Trọng tâm Tần Việt không vững, một tay phản xạ có điều kiện chống va li, nhưng vẫn ngã. Mà Lâm Khinh Chu nghiêng về trước, hôn cằm anh, sau đó vùi đầu bên cổ anh, ồm ồm nói: "Anh, em cũng không nỡ xa anh, không thì em giấu anh vào va li đem đi nha."
Khuỷu tay của Tần Việt chống phía sau, nét mặt giấu dưới mái tóc dài tản mát, cố ý hỏi: "Nói xàm gì đấy, một con người như anh đựng trong va li kiểu gì, đánh gãy tay chân gấp lại?"
Lâm Khinh Chu liền cười sặc sụa đến là ngu: "Em nỡ mới lạ. Mà anh ơi, anh phải nhớ em, với không được nói chuyện với chị Tiểu Tiểu, bằng không em đánh gãy chân anh, nhốt anh lại thật đó."
Đây chỉ đang nói chuyện ngốc nghếch, Tần Việt căn bản không coi là thật, nắn dái tai nó, cười bảo, "Được, vậy em cứ đánh gãy chân chân, đựng anh trong va li mang theo, em đi đâu anh đi đó."
Lâm Khinh Chu: "Ừm!"
"Được rồi, đứng dậy, còn một đống đồ phải dọn đấy, ghi-ta đem hay không?"
"Ghi-ta để lại đây đi, như thế anh nhìn nó là nhớ đến em, đợi nghỉ đông trở về em chắc chắn đã viết xong bài hát, đến lúc đó em muốn ở trong sân hát cho anh nghe trước mặt tất cả mọi người."
Tần Việt đuổi người sang một bên, Lâm Khinh Chu ôm một chén sinh tố dưa hấu, chốc chốc đút Tần Việt một muỗng, lúc nói đến bài hát của mình ánh mắt lấp lánh, vô cùng tự hào, hếch cằm rất đáng yêu.
"Ừ." Tần Việt cúi đầu gấp hai chiếc áo thun, "Anh sẽ đợi."
"Anh." Lâm Khinh Chu học theo Tần Việt hồi nãy nắn tai mình cũng tới nắn tai Tần Việt, mà nó mới cầm sinh tố, đầu ngón tay rất lạnh, Tần Việt tránh theo bản năng, Lâm Khinh Chu liền cúi người, nhanh chóng hôn nơi bị mình nắn qua, cười hề hề.
Một hồi sau, nó lại nắn tai Tần Việt, thỉnh thoảng tới nắn một cái, Tần Việt chê nó phiền, vỗ nó, nó né ra cực nhanh, đảo quanh Tần Việt một lúc, sau đó lại chạy tới nắm tóc Tần Việt.
Tần Việt cũng không tức: "Làm người yên ổn khó lắm hả?"
"Anh ơi anh thay đổi rồi." Lâm Khinh Chu làm bộ đau lòng, "Quả nhiên có được rồi thì không quý trọng nữa."
Cổ họng Tần Việt trào ra tiếng cười, lúc Lâm Khinh Chu dựa sát lại lần nữa giữ người lại: "Em tới đây!"
Buổi sáng hôm sau ăn sáng xong, Tần Việt xách va li tiễn Lâm Khinh Chu tới bến phà, dặn dò nó: "Chăm chỉ lên lớp, nghiêm túc làm bài tập."
"Ò." Lâm Khinh Chu uể oải.
Tối qua nó còn có tâm trạng ghẹo anh nó, đến khi phải đi thật, liền xìu xuống rốt ráo, nó cảm thấy trên đời chắc chẳng có ai thảm hơn nó, mới theo đuổi được người thương chưa tới hai ngày, đã bị ép chia lìa hai nơi, còn tận mấy tháng trời.
Hơn nữa nó còn không thể trao cho anh nó một nụ hôn tạm biệt trước khi đi.
Không có thiên lý mà.
"Anh, nghỉ đông em sẽ về, anh phải --" mẹ nó đứng gọi điện cách đó không xa, Lâm Khinh Chu lia nhanh một cái lên người cô, sau đó đè giọng làm nũng với anh nó, "Anh nhớ phải nhớ xem, ngày nào cũng phải nhớ."
Tần Việt gật đầu, kìm chế: "Ừ."
Mũi Lâm Khinh Chu cay xè, ngẩng đầu lên thì thấy anh nó cũng đỏ cả vành mắt.
Thật ra bọn họ đã trải qua cuộc chia ly giống như thế này rất nhiều lần, nhưng anh nó vẫn luôn rất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vầy, Lâm Khinh Chu rất hưởng thụ, đồng thời càng không nỡ hơn.
Đến mức nó nghĩ hay là dứt khoát ở lại đảo San Hô cả đời thôi, nó muốn bầu bạn bên anh nó, không đi đâu hết, dù sao mở homestay cũng không cần học đại học.
Nhưng suy nghĩ thế này chỉ dám nghĩ ở trong lòng mình, nếu như dám nói ra thật, không cần mẹ nó nói gì, Tần Việt đã đánh nó trước.
"Chu Chu." Bên kia, Lâm Lung đã gọi điện xong, giục, "Gần tới giờ rồi, đi thôi."
Lâm Khinh Chu nắm chặt cán kéo va li: "Anh, vậy em đi đây."
"Ừ, đi đi, đừng khóc, đừng buồn, chúng ta vẫn còn rất nhiều mùa hè mà." Tần Việt nói.
Lâm Khinh Chu hít mũi thật mạnh: "Ừm, dù gì nghỉ đông em sẽ về, nhưng anh cũng phải nhớ em."
Tần Việt cười bảo: "Được, nhớ em."
Hai người khi đó thật sự cho rằng vẫn còn rất nhiều rất nhiều mùa hạ đang chờ bọn họ, nhưng không ai ngờ được rằng, đây lại là mùa hạ cuối cùng họ có nhau.
Tất cả mọi thứ, sắp sửa ngừng bặt vào mùa đông không lâu sau đó.
Mùa đông ấy nhiệt độ vô cùng thấp, rất nhiều thành phố phía Nam xuất hiện luồng không khí lạnh nghiêm trọng, Lâm Khinh Chu ở Đông thành lạnh run như cầy sấy, lúc gọi điện thoại cho anh nó răng cũng phát run: "Anh, trưa mai em về rồi, anh nhớ phải tới bến đón em đó."
Theo ý của Lâm Khinh Chu, đương nhiên là nó muốn về đảo San Hô tìm anh nó ngay khi nghỉ đông, nhưng mẹ nó dúi nó cho một giáo viên rất giỏi luyện đàn nửa tháng, đến ngày tết Ông Táo mới kết thúc, Lâm Khinh Chu vừa ra khỏi nhà giáo viên, liền gọi cho Tần Việt, tủi thân than phiền.
Thật ra Tần Việt biết khi nào nó về từ lâu rồi, cậu nhỏ đã lặp lại không biết bao nhiêu lần trong điện thoại, nhưng anh không thấy phiền, rất kiên nhẫn lắng nghe: "Được, tới đón em, đi đường cẩn thận."
"Ừm, anh, em nhớ anh lắm, anh có nhớ em không?"
"Nhớ."
Chỉ một chữ đã dỗ Lâm Khinh Chu rất vui vẻ, cười khúc khích không ngừng.
Gió Bắc rít gào, Lâm Khinh Chu đứng bên đường đợi xe buýt, cả người được nón, khẩu trang, khăn quàng cổ, và áo phao dày quấn kín mít, nhưng vẫn lạnh, gió giống như có thể thổi vào trong kẽ xương.
"Ách xì -- ách xì --" nó hắt hơi liền mấy cái, ồm ồm nói, "Anh, trời lạnh quá, ngày mai anh ra ngoài phải mặc nhiều vào, kẻo cảm lạnh."
Tần Việt mỉm cười "ừm" một tiếng, sau đó hỏi nó, "Xe vẫn chưa tới à?"
"Dạ, có điều sắp rồi, còn ba trạm." Lâm Khinh Chu hít mũi, nói với chút khoe khoang, "Anh, hai ngày trước em đã học thêm hai bài mới, ngày mai hát cho anh nghe..."
Trong nửa năm nay, đôi bạn trẻ rất ít có cơ hội gặp nhau, phía Lâm Khinh Chu bận làm quen với cuộc sống đại học, phía Tần Việt thì phải chăm sóc bà ngoại, kinh doanh homestay, ai cũng bận hơn tưởng tượng.
Trong thời gian không gặp được nhau, điện thoại và tin nhắn chưa từng gián đoạn một ngày, đa số là Lâm Khinh Chu gọi tới, trên đường tự học buổi tối về, nó sẽ vừa đi vừa gọi điện cho Tần Việt.
Lúc đi ăn lẩu với bạn cùng phòng, xem phim cũng sẽ chụp ảnh chia sẻ với anh nó đầu tiên, hoặc là nhìn thấy một cảnh, video ngắn nào thú vị, đều lập tức chuyển phát cho anh nó.
Tóm lại bất kể ăn gì, làm gì, xem gì, dường như nó cũng muốn để anh nó biết. Tựa như chỉ có thông qua cách thức thế này mới có thể bù đắp những nuối tiếc và nhớ nhung không được gặp người kia.
Lần đầu tiên Lâm Khinh Chu cảm thấy hoá ra Đông thành cách xa đảo San Hô đến nhường ấy.
"Đúng rồi anh, bà ngoại sao rồi?"
Một tháng trước Đậu Hiểu Hoa bị cảm lạnh, sau khi khỏi vẫn ho suốt, Lâm Khinh Chu hỏi trong điện thoại vài lần, bảo bà tới bệnh viện kiểm tra lại, nhưng bà cụ không chịu, nói không nghe, hai đứa cháu khuyên suốt cũng không được. Tần Việt bèn mua lê về nấu lê hấp đường phèn cho bà uống.
May là đã đỡ hơn chút, nhưng tuần trước Lâm Khinh Chu gọi điện cho bà cụ vẫn nghe được tiếng ho.
"Đỡ nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Lâm Khinh Chu nói. "Anh, hình như xe buýt sắp tới rồi, khoan nói đã, đợi lát nữa em tìm anh."
"Được, đi xe cẩn thận, tới nhà nhắn cho anh."