*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứa em trai này của Lâm Khinh Chu tên Chu Phi, nhỏ hơn nó bảy tuổi, từ bé không tiếp xúc với bà ngoại bao nhiêu, không thân thiết với bà cụ, cũng không thích tới đảo San Hô chơi, chê nơi đây vừa nát vừa nhỏ, sở thích thường ngày chính là ở nhà ăn hamburger, chơi game.
Có điều lần này bà ngoại bệnh nặng, nhóc ta không muốn về cũng phải về, vậy nên trưng bộ mặt không tình nguyện.
"Tiểu Chu, tiểu Việt, đã xảy ra chuyện gì, sao đương không lại thế này?" Nét mặt Lâm Lung vội vã, lộ vẻ mệt mỏi và lo lắng rất rõ ràng.
"Con..." Lâm Khinh Chu muốn nói chút gì đó, lại không biết nói thế nào, nó không dám nói thật, nhưng nếu như không thẳng thắn, nó không biết phải giải thích mọi việc đang xảy ra hiện tại ra sao, "Con...mẹ..."
"Dì Lâm." Tần Việt đột nhiên nắm lấy cổ tay nó, nhẹ nhàng khều vào lòng bàn tay nó, nói với Lâm Lung, "Xin lỗi, là con đã làm sai, chọc bà ngoại tức giận bà mới...dạo gần đây bà ngoại cứ chóng mặt, con không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy, do con không tốt..."
"Không, không phải, là con!" Không ngờ Tần Việt lại nhận trách nhiệm về phía mình, Lâm Khinh Chu sốt sắng tranh luận với anh, "Mẹ, lỗi đều do con, không liên quan tới anh con!"
Lâm Lung không tưởng tượng được hai đứa trẻ có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, đến mức chọc bà cụ tức giận thành thế, giơ tay muốn đánh Lâm Khinh Chu:
"Lâm Khinh Chu, bình thường con làm bậy bao nhiêu mẹ cũng chiều con, con nít mà, nghịch ngợm là bản tính, nhưng giờ con hay rồi, chọc tức bà ngoại con vào thẳng bệnh viện! Hôm nay mẹ không đánh chết con là không được --"
"Tiểu Lung, em khoan hãy kích động, bây giờ không phải lúc truy cứu lỗi sai, quan trọng là tình hình của cụ như thế nào." Mắt thấy cái tát của cô sắp giáng xuống, Chu Thành Bân bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, "Chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình trước đi, chuyện khác hẵng nói sau, được không?"
Lâm Lung chỉ Lâm Khinh Chu từ xa: "Sau này mẹ sẽ xử lý các con!"
Tám giờ tối, cuối cùng Đậu Hiểu Hoa cũng tỉnh, phòng chăm sóc tích cực chỉ cho phép người nhà thăm một lát, hơn nữa mỗi lần chỉ có một người vào, tối đó người vào dĩ nhiên là Lâm Lung, hai anh em vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn ở bên ngoài.
Tinh thần của Đậu Hiểu Hoa không tốt lắm, không nói được mấy câu, nhưng luôn kéo tay Lâm Lung ưm ưm a a, cố gắng muốn biểu đạt gì đó, Lâm Lung không nghe hiểu chữ nào, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông: "Mẹ, mẹ đừng nôn nóng, có gì đợi mẹ khoẻ ta nói sau, được không? Trước hết mẹ đừng gấp..."
Nhưng bà cụ không chịu, dùng sức lớn hơn, cả người gần như muốn bật dậy khỏi giường: "Tần...a, Tần, ớ...nhóc, Tần..."
Lần này Lâm Lung coi như đã nghe hiểu: "Mẹ, có phải mẹ muốn gặp tiểu Tần?"
Bà cụ gật đầu, khóe mắt rướm một giọt nước mắt vẩn đục.
"Được, mẹ đừng sốt ruột, ngày mai con bảo tiểu Tần vào thăm mẹ, mẹ đừng gấp, đừng lo, ha..."
Bấy giờ bà cụ mới buông tay cô ra, khó khăn dịch khoé môi.
Tối đó vẫn là Lâm Khinh Chu và Tần Việt túc trực ở bệnh viện. Thật ra theo ý của Lâm Lung, là muốn để hai đứa trẻ về nghỉ ngơi, hai đứa nó đã hai ngày một đêm không nghỉ, trạng thái trông rất kém, nhưng hai đứa không chịu, nhất quyết muốn ở lại, cuối cùng lại là Lâm Lung dẫn chồng và con trai nhỏ về homestay.
"Anh, anh nói xem tại sao ngoại muốn gặp anh?" Lâm Khinh Chu rúc trong lòng Tần Việt, hai tay nắm hai bên góc áo anh, lo sợ bất an.
Sau khi Lâm Lung đi ra từ ICU liền truyền đạt mong muốn của bà cụ cho Tần Việt, thậm chí trầm ngâm quan sát anh một hồi, nhìn đến mức trong lòng Lâm Khinh Chu càng lo lắng trống rỗng. Lúc này thấy mẹ nó đi rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
"Anh, dù cho ngoại nói cái gì, anh cũng phải cho em biết, không được giấu em."
"Đây là chuyện giữa hai ta, anh không thể gánh vác một mình."
Lúc đó tuy lòng nó rất sợ, nhưng cũng đã chuẩn bị kỹ càng, muốn cùng Tần Việt đối mặt tất cả, bất kể là những lời trách mắng của bà ngoại và mẹ, hay là lời đồn đại rẻ khinh của người đời, chỉ cần có Tần Việt cạnh bên, nó cảm thấy mình có thể vượt qua được.
Nhưng rất nhanh thôi nó sẽ phát hiện, hiện thực tàn khốc vượt xa tưởng tượng của nó, bọn nó khi ấy còn quá nhỏ yếu, căn bản không có năng lực chống chọi những thứ kia, chỉ có thể để cho vận mệnh đưa đẩy.
Dẫn đến kết cục rơi vào biển sâu, vạn kiếp bất phục.
"Bà ngoại." Ngày hôm sau lúc Tần Việt đi vào Đậu Hiểu Hoa đang nhắm mắt, Tần Việt không dám làm ra tiếng động quá lớn, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh khẽ gọi.
Đậu Hiểu Hoa lập tức mở mắt ra, run rẩy vươn tay với anh, "Nhóc Tần, con, con tới rồi."
Tình huống của bà ngoài đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, ít nhất có thể nói được mấy câu đứt quãng, nhưng người bà vẫn còn yếu, nom già đi nhiều lắm, tóc gần như đã bạc trắng.
"Bà ngoại," Tần Việt nắm lấy tay bà kề lên trán mình, không nén được nghẹn ngào, "Con xin lỗi, đều là lỗi của con..."
"Đừng khóc, đừng...khóc, sức khỏe của bà vốn đã thế này...không liên, không liên quan tới các con, dạo này bà cứ, cứ hay mơ thấy ông ngoại của bé Chu, thật ra đã sớm có, có linh cảm, bà cũng rất nhớ...rất nhớ ông ấy, nên đi gặp ổng rồi."
Nước mắt Tần Việt tuôn rơi, rõ ràng trước ngày hôm qua bà cụ hãy còn khoẻ mạnh, lúc anh đi mua pháo hoa bà cụ còn đi cùng, cây pháo lớn nhất là do ngoại chọn.
Sao bỗng dưng lại thành ra thế này...Đều tại anh lơ là, không kịp phát hiện tình trạng của bà ngoại, nếu như buổi sáng anh đưa bà tới bệnh viện nói không chừng tình huống sẽ không tồi tệ đến vậy...
Mà có lẽ Đậu Hiểu Hoa biết mình không nói được bao nhiêu, đi thẳng vào vấn đề:
"Nhóc, nhóc Tần, cả đời bà ngoại không tiếc nuối chi, không yên, yên tâm chỉ có các con, vốn bà muốn, muốn từ từ nói với các con, nhưng có lẽ bà không...không còn thời gian nữa."
"Con hiểu, hiểu chuyện hơn bé Chu, vậy nên con hứa với bà...các con, đừng như thế nữa...không được...các con không thể..."
Bà cụ trên giường bệnh chỉ có một nắm gầy gò nhỏ xíu, đắp dưới lớp chăn mỏng gần như chẳng thấy chăn gồ lên, trái tim Tần Việt như bị ai nắm chặt một cái, đau đớn khôn cùng.
"Bà ngoại, có phải người đã nhìn ra lâu rồi không?"
Đậu Hiểu Hoa không nói, chỉ nhìn anh. Là đang ngầm thừa nhận.
Khoảnh khắc ấy, Tần Việt bỗng nghĩ thông hết thảy, thật ra bà ngoại hẳn là đã biết từ sớm, thậm chí trước khi anh thẳng thắn với Lâm Khinh Chu, bà ngoại đã nhìn ra trước cả họ.
Vậy nên mới dùng chuyện của bà Ông và Cô Bà Đường khuyên răn anh, cũng dùng chuyện của Lâm Mặc nhắc nhở anh lần này đến lần khác.
Muốn nói cho anh biết "Trên thế giới này, khác với phần đông là sai, sẽ sống rất khổ".
Muốn anh "quay đầu là bờ", đừng sai thêm sai nữa.
Nhưng anh không lĩnh hội được ý của bà ngoại, hoặc là sau đó đã hiểu nhưng vờ như không, thậm chí để bà ngoại tận mắt thấy anh và Lâm Khinh Chu hôn nhau...
Anh luôn miệng nói muốn báo ơn, song đã làm hại những ai đối xử tốt với mình.
Anh tội đáng muôn chết.
"Bà ngoại, con xin lỗi...nhưng con..." Nhưng con thật sự rất yêu Lâm Khinh Chu.
"Nhóc, nhóc Tần..." Bà ngoại túm anh chặt hơn, "Ngoại chưa từng, chưa từng đòi hỏi con việc gì, nhưng lần này...lần này ngoại muốn con hứa với ngoại, buông tha chính mình, cũng...buông tha bé Chu, các con không...không được...không thể..."
Bí mật của hai đứa trẻ, Đậu Hiểu Hoa ít nhiều gì cũng nhìn ra một chút, chỉ là trước khi có chứng thực bà luôn ôm ảo tưởng, hi vọng mình đã nghĩ nhiều, đã đoán sai. Với chút mong muốn lừa mình dối người.
Cho dù lần này đã thấy tận mắt, nhưng đứa trẻ dẫu sao vẫn còn nhỏ, cũng khó tránh nhầm tình thân thành tình yêu, chỉ cần từ từ khuyên bảo rồi sẽ hiểu, bà tự nhủ như thế. Thế nhưng giờ đây bà không còn thời gian, con đường về sau hai đứa trẻ phải tự mình đi.
Bà đã thấy những người phụ nữ cả đời không kết hôn bị chỉ trỏ như thế nào, thấy người trên đảo tránh đứa bé nhà họ Lâm như tránh bệnh dịch ra sao...bà không tài nào nhìn hai đứa trẻ của mình cũng như thế.
"Nhóc Việt, con phải...con phải hứa với bà..."
Tần Việt không biết mình ra khỏi phòng ICU thế nào, giây phút cởi bọc giày và tháo khẩu trang, anh chừng như không nhớ được cuối cùng đã nói những gì với bà ngoại, chỉ nhớ sức lực khi lòng bàn tay gầy trơ xương của bà cụ gắng nắm lấy xương cổ tay anh.
Mạnh đến mức như bóp nát trái tim anh.
"Anh!" Lâm Khinh Chu đã chờ ở cửa cả buổi, vừa thấy anh ra, liền gấp gáp nhào tới, căng thẳng hỏi anh, "Anh, bà ngoại đã nói gì với anh?"
Mắt Tần Việt đỏ au, rõ ràng là đã khóc. Anh hơi cúi người, gác cằm lên đầu Lâm Khinh Chu, giọng khàn gần như không nói được: "Lâm Khinh Chu, em sẽ chia tay với anh chứ?"
Lâm Khinh Chu sợ kinh hồn, cũng mặc kệ đây là đâu, xung quanh có bác sĩ y tá đi qua hay không, rối rít hôn cằm và môi Tần Việt:
"Không đâu, em sẽ không chia tay với anh. Anh, có phải bà ngoại, có phải bà ngoại muốn chúng ta chia tay không? Anh, em sẽ không, chúng ta không chia tay..."
Gặp Tần Việt xong, bà cụ cũng quên bẵng cháu ruột của mình, chắc vì bà quá rõ tính nết của thằng cháu này, vậy nên không khuyên gì nữa, chỉ kéo tay Lâm Khinh Chu nói: "Bé Chu, con đường này khổ lắm, đừng để ngoại chết vẫn không yên lòng..."
Lâm Khinh Chu khóc chẳng nói nên lời, nhưng bà ngoại ép nó hỏi đi hỏi lại: "Bé Chu, con hứa với bà, đừng để bà mất rồi còn phải bận tâm đến tụi con, được không?"
Lâm Khinh Chu không dám tưởng tượng bà ngoại sẽ chết, nhưng nó cũng không dám đồng ý với yêu cầu của ngoại, cuối cùng gần như là trốn chạy khỏi phòng ICU.
Lúc ra ngoài làm Lâm Lung đang đợi ở cửa hết hồn: "Sao nhanh vậy, không ở bên ngoại nhiều chút?"
Lâm Khinh Chu cúi đầu không nói, nước mắt rơi lã chã xuống sàn. Lâm Khinh Chu tưởng nó thấy bà cụ bị bệnh nên khó chịu, ôm nó vào lòng nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, bà ngoại sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ..."
Tần Việt ngồi trên ghế dài cách họ rất gần, tầm mắt hai người chạm nhau, Lâm Khinh Chu dời đi trước, ôm mẹ nó bật khóc nức nở.
"Mẹ, lòng con khó chịu quá."
"Có phải con sắp chết không."
Lâm Lung: "Phì phì phì! Nói hươu nói vượn gì đó!"
Lâm Khinh Chu vẫn đang khóc: "Nhưng con thật sự rất khó chịu, con thở không nổi..."
Vành mắt Tần Việt dần ửng đỏ, sau đó quay mạnh đầu đi, hai tay buông thõng bên người siết chặt thành quyền.
Anh cảm thấy tim mình quặn đau, như bị ai nắm chặt, từng câu chữ của Lâm Khinh Chu như xẻo đi một miếng thịt trong tim anh, cố gắng gượng mới không làm trò hề trước mặt hai mẹ con.
Song tầm mắt ngày càng mờ nhạt, cảnh tượng trước mắt dần trở nên méo mó, tay chân sắp không cảm nhận được, Tần Việt không nhớ rõ mình tới nhà vệ sinh thế nào, anh đứng trước gương đang loang lổ vệt nước, hai tay đỡ bồn rửa tay ho dữ dội, dạ dày cuộn trào như nước.
Đến tận bây giờ cuối cùng anh không cầm cự được nữa, nôn ra sàn, quầng đen trước mắt nghiêm trọng hơn, rất lâu sau mới miễn cưỡng đứng vững.
Cúi đầu nhìn, trong bồn rửa tay có một bãi máu màu đỏ sậm.