*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Làm sao thế, ngã ư?"
Dường như cô rất hay làm việc này, đã tập thành quen, vừa nói vừa lấy iodophor và tăm bông khử trùng trong hộp y tế ra.
"Ông chủ, anh xắn ống quần lên đi, em khử trùng cho anh."
"Để tôi đi." Lâm Khinh Chu tỉnh bơ nhận đồ, "Ban nãy tôi đã kiểm tra thương thế của ông chủ Tần, biết anh ấy bị thương ở đâu, tiện hơn. Đúng rồi, xe lăn của ông chủ Tần vẫn còn ở vùng lân cận khe suối Tam Thủy —"
"Vậy em đi lấy liền!"
Lâm Khinh Chu dùng tăm bông chấm iodophor, một tay nắm mắc cá nhân của Tần Việt, nhẹ nhàng lau xung quanh miệng vết thương, thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Tiểu Yểu: "Không cần khách sáo, cứ giao cho em!"
Mãi đến khi ra khỏi phòng, sắp đi tới cổng sân, tiểu Yểu mới chậm chạp cảm thấy lạ kì: "Không đúng, tại sao anh Lâm phải cảm ơn mình, mình với ông chủ mới cùng một phía mà…hơn nữa sao anh Lâm biết suối Tam Thủy?"
Dưới chân núi phía Bắc có rất nhiều con suối lớn nhỏ, trong đó nơi gần vườn đào có ba con suối nhỏ cùng chảy qua, vậy nên được người dân địa phương gọi là suối Tam Thủy, nhưng cũng chỉ giới hạn trong dân bản địa, bởi vì cái chỗ bé xíu ấy còn không được đánh dấu riêng trên bản đồ.
Nhưng tại sao anh Lâm biết?
Tiểu Yểu phiền não một hồi, sau đấy nghĩ đến ông chủ nhà mình.
"Chắc là ông chủ nói."
Bên kia, cái chân xanh xanh đỏ đỏ của ông chủ Tần sau khi được lau qua iodophor thì càng rực rỡ sắc màu, mà Lâm Khinh Chu lại nhìn chằm chằm lưng của ông chủ Tần.
"Ông chủ Tần, cởi quần áo đi." Lúc nói, viền môi cậu nhoẻn nụ cười như có như không, Tần Việt nhìn cậu, không ho he, "Không cần đâu."
Lâm Khinh Chu đặt chai thuốc lên tủ đầu giường, cậu vốn đang đứng bên giường, lúc này một chân lại quỳ lên giường, cơ thể nghiêng về trước, áp sát Tần Việt, vẻ mặt rất lạnh nhạt, song giọng điệu không cho phép từ chối.
"Ông chủ Tần, có phải anh đã quên lời tôi vừa mới nói không."
Vừa rồi cậu đã nói rất nhiều, nhưng Tần Việt gần như hiểu ý của câu này ngay lập tức — là chỉ cái câu không được ngó lơ cơ thể của mình.
Anh nhíu mày, cởi áo dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Khinh Chu. Vết thương trên lưng còn nghiêm trọng hơn chân, chằng chịt từng mảng bầm tím lớn, thấy mà giật mình.
Lâm Khinh Chu mím môi, chứng hưng trầm cảm vẫn luôn cưỡng ép xem nhẹ suýt đã không kìm được.
Cậu để iodophor xuống, đổi sang thoa thuốc mỡ tan máu bầm. Thuốc mỡ thế này trong hộp y tế có tận mấy cái, có một cái đã mở ra dùng một nửa, Lâm Khinh Chu nhìn ngày tháng, chưa hết hạn, bèn nặn một ít vào lòng bàn tay mình, sau khi tán cẩn thận thoa lên lưng Tần Việt.
Khi lòng bàn tay chạm đến eo Tần Việt, Lâm Khinh Chu cảm thấy cơ thể dưới lòng bàn tay chợt căng cứng, Tần Việt né sang bên cạnh với biên độ nhỏ.
Cho là làm thần không biết quỷ không hay, nhưng đã sớm bị Lâm Khinh Chu nhận ra rồi.
Trước đó, Lâm Khinh Chu ngoài đau lòng thì chỉ có phiền muộn, chẳng sinh ra được bao nhiêu tâm tư kiều diễm, nhưng Tần Việt vừa né, lại trêu chọc trái tim của cậu.
Cậu cố ý áp hai tay lên hõm Apollo của Tần Việt, xoa mấy cái không nặng không nhẹ: "Ông chủ Tần, anh né cái gì, lẽ nào là sợ ngứa?"
Tần Việt nghiêng đầu, cánh tay nắm ngược lại bàn tay còn muốn xuống tiếp của Lâm Khinh Chu, trầm giọng nói: "Cậu Lâm, cũng được rồi."
Đúng thật là cũng được rồi, chỗ nên bôi không cần bôi gần như đã bôi hết, lưng Tần Việt bây giờ hệt như một cái bảng pha màu bị lật úp.
Lâm Khinh Chu hơi buồn cười, nhiều hơn đó là đau lòng, ngón tay cậu bị Tần Việt nắm lấy, nhẹ nhàng khoan thai vuốt ve bên eo anh. Lần này người kia sa sầm cả mặt, lực nắm Lâm Khinh Chu hơi mạnh thêm, "Cậu Lâm."
Lâm Khinh Chu vừa ăn cướp vừa la làng: "Ông chủ Tần, anh bóp tôi hơi đau."
Cơ bắp toàn thân Tần Việt lại căng cứng trong chớp mắt, sau đó lòng bàn tay như bị phỏng, lập tức buông ra. Mà ngay lúc ấy, anh tinh mắt phát hiện băng gạc đang quấn trên cổ tay của Lâm Khinh Chu.
"Tay bị sao vậy?"
Lâm Khinh Chu vô thức giấu mu bàn tay ra phía sau: "Không có gì."
Tần Việt có thể nói là nắm rõ những hành vi thói quen của cậu như lòng bàn tay, cho dù đã mười năm trôi qua, từ trong nét mặt động tác của Lâm Khinh Chu, anh cũng có thể nhìn ra hiện giờ người này đang rất chột dạ, trước đây khi mà cậu có biểu hiện này thì chứng tỏ có chuyện rất lớn.
"Cho tôi xem xem." Tần Việt lại nắm lấy cánh tay cậu, muốn kéo tay cậu từ phía sau ra, nhưng ý trốn tránh của Lâm Khinh Chu rõ mồn một, cũng không dám đối mắt với anh, "Không có gì thật mà."
Rõ ràng mười mấy phút trước còn tràn đầy khí thế, thế mà lúc này lại như mắc lỗi, chột dạ không thôi.
Đến nước này nếu Tần Việt còn tin cậu mới là lạ, sắc mặt anh lập tức sầm xuống, gần như là cưỡng ép kéo Lâm Khinh Chu tới trước mặt mình, vén tay áo kia lên —
Dưới khuỷu tay trở xuống đều quấn băng gạc, không sót một chỗ nào, Tần Việt mím môi, lại nhìn cánh tay kia, kết quả đương nhiên cũng vậy.
"Đây là không sao mà cậu nói?" Vẻ mặt của anh âm u hơn, giữa mày đang đè nén lửa giận rõ như ban ngày.
Ban đầu Lâm Khinh Chu còn có hơi căng thẳng vì bị bắt quả tang sau khi làm sai, có ý muốn giấu giếm, nhưng thấy Tần Việt thế này, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý.
"Thật ra cũng không có gì, là bởi vì tôi có bệnh," Cậu để cho Tần Việt nắm tay mình, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn người trước mặt, "Trước đó từng nói với anh rồi, bệnh trầm cảm. Đôi khi không kiểm soát được cảm xúc của mình, sẽ làm bản thân đau, như vậy có thể giúp tôi bình tĩnh lại."
"Lần này sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện có hơi sợ, vậy nên cảm xúc lại mất kiểm soát, nhưng trên người không có thuốc, bèn làm mình tỉnh táo bằng cách này. Dùng tay cào, không dùng dao."
Giống như Tần Việt hiểu rõ cậu, cậu cũng biết làm sao mới có thể làm cho người này đau lòng.
"Nhưng không sao thật đấy, hai năm nay đã đỡ nhiều lắm, thỉnh thoảng mới lại như thế, vậy nên ông chủ Tần à, đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm tổn thương anh."
Giọng cậu rất bình tĩnh, tựa như chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt râu ria, nhưng từng câu từng chữ đâm thẳng vào lòng Tần Việt.
Bình thường người này quen mặc áo tay ngắn, nhưng từ sau khi rơi xuống nước vào bệnh viện, áo dài tay lại bất ly thân, Tần Việt tưởng rằng cậu ở trong nước bị cảm lạnh, trong một thời gian ngắn sẽ khoẻ lại.
Nhưng hoá ra là như thế.
Vậy mà lại là như thế.
Nhưng cảm xúc mất kiểm soát là có ý gì, cảm xúc mất kiểm soát đến mức nào mới cào nát hết hai cánh tay mình?
Mấy năm nay, tại nơi anh không nhìn thấy, rốt cuộc người ấy đã trải qua những gì?
Anh biết năm mới ra nước ngoài, bởi vì bị đả kích và mất trí nhớ tạo thành vấn đề tâm lý, nên Lâm Khinh Chu đã xuất hiện triệu chứng trầm cảm, nhưng rõ ràng Lâm Lung nói với anh đã khỏi bệnh rồi, tại sao lại không nhắc lấy một chữ về những chuyện này? Lâm Lung đang lừa anh?
"Em..." Tần Việt buông tay ra, lớp mặt nạ bình tĩnh anh vẫn luôn duy trì cuối cùng cũng bị Lâm Khinh Chu xé ra một vết nứt, hai hàng lông mi run rẩy dữ dội, dừng rất lâu mới nói ra một câu hoàn chỉnh, "Tại sao lại như vậy..."
Ngay cả nốt ruồi đen nhỏ Lâm Khinh Chu rất thích như cũng bị lây cảm xúc của chủ nhân, sinh động hơn hẳn bình thường.
Lâm Khinh Chu thấy vậy, suýt đã mềm lòng, nhưng Tần Việt chính là trai tinh ngàn năm, không dùng chút biện pháp cực đoan, sẽ không cạy ra được trái tim ấy.
Vậy nên Lâm Khinh Chu không những không dừng lại, còn tháo băng gạc trên cánh tay ra, để lộ vết cào dữ tợn bên dưới. Rất nhiều chỗ bởi vì không được xử lý kĩ, đã nổi mủ.
"Hồi nãy ở trong rừng, tôi đã nói với anh, lúc mới đến nước Y có một dạo tôi hơi tự kỷ, nhưng không phải vì rào cản ngôn ngữ, mà vì bệnh trầm cảm của tôi đã đến mức cực kỳ nghiêm trọng."
"Tôi gặp tai nạn xe, không nhớ được rất nhiều thứ, rất đau khổ, không tìm được cách trút hết cảm xúc, chỉ có thể tự hại mình theo bản năng, dùng tay cào, dùng dao gọt trái cây cắt, lúc không có gì thì dùng đầu đập vào vách tường… dù sao cũng là muốn làm mình đau."
Cậu nhìn chăm chú vào mắt Tần Việt, nhìn thấy ánh mắt luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng của người kia cuồn cuộn làn sóng kinh thiên, cậu chợt thấy rất hả hê.
Cậu xót Tần Việt, nhưng cũng giận Tần Việt, cậu giận lớp mặt nạ trên mặt đối phương.
"Tôi còn từng tự sát, lúc tắm rửa chìm trong bồn tắm, kém một chút thôi là thành công rồi… ông chủ Tần," Lâm Khinh Chu kề đến, lòng tay tay nắm bả vai anh thật nhẹ, "Anh hiểu được nỗi đau khổ ấy của tôi không, trong lòng cảm thấy đã mất đi thứ quan trọng nhất, nhưng tôi không nhớ ra, không thể tìm về, tôi sắp điên rồi..."
Vốn dĩ cậu còn muốn nói tiếp, nhưng Tần Việt đau đớn nhắm mắt lại, dưới mí mắt mỏng, giọt nước mắt nhanh chóng lăn xuống, Lâm Khinh Chu liền không nói tiếp được nữa, mục đích của cậu là để Tần Việt xót cho mình, tuyệt đối không phải là khiến Tần Việt đau khổ, vậy nên cuối cùng cậu vẫn mềm lòng.
Cậu đến gần, ôm lấy cơ thể không một mảnh vải của đối phương, vùi gương mặt giàn giụa nước mắt vào hõm cổ của Tần Việt, răng ngậm lấy da thịt, lại chẳng nỡ cắn xuống, lệ nóng tuôn rơi:
"Ông chủ Tần."
"Tần Việt."
"Hay là anh nói cho em biết, em phải làm gì bây giờ?"
"Em còn có thể tìm anh ấy về được không?"
"Anh ấy còn bằng lòng quay về bên em chứ?"
"Anh cho em biết đi..."