“Sợ ngươi đi nhúng tay vào!”
Giọng nói của người mới đến vô cùng bình tĩnh.
“Ngươi không gật đầu, ta còn lâu mới đi!”, Thiên Ôn Luân cười ha ha nói: “Nhưng mà, ta lại không ngờ được, một Tần Ninh lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại dám gây ra chuyện đến mức này”.
“Trên thế gian này, chẳng có chuyện gì mà hắn không dám làm cả”.
Người đến nói bằng giọng từ tốn: “Ta đến chỉ là để nói với ngươi một tiếng, đừng có dại nhúng tay vào, nên làm gì thì làm cái đó, nước trong Thái Thần tiên vực này sâu lắm”.
“Lần này, hắn gây chuyện chỉ mới là bắt đầu, tiếp sau đây, chúng ta tự có tính toán riêng”.
Nghe vậy, Thiên Ôn Luân chỉ cười gật đầu.
Không lâu sau, Thiên Ôn Luân lại hỏi: “Vân Môn ở đại địa Trung thành, là do các ngươi dựng lên à?”
Nghe vậy, nam tử trùm áo bào đen không hề trả lời, mà bóng người lóe lên biến mất khỏi chỗ này.
“Hơ, làm như thần bí lắm...”.
Thiên Ôn Luân thở một hơi dài, lầm bầm nói: “Thái Thần tiên vực, xem ra sắp loạn lên rồi, nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Mà cùng lúc đó.
Bán Tiên Lầu, một thế lực siêu cấp của phía Tây Nam Thái Thần tiên vực.
Trong Bán Tiên Lầu.
Trên đỉnh một tòa lầu cao đến chạm vào tầng mây.
Một nam tử mặc đồ màu trắng, dáng vóc cao thon, tay xách một vò rượu, đứng trên đỉnh tòa lầu, nhìn về phía Đông Bắc xa xa.
Bỗng nhiên, một bóng người thình lình xuất hiện trên đỉnh chóp của căn phòng, dưới ánh trắng chiếu rọi, gió nhẹ khẽ lay, làm tung bay vài sợi tóc dài của nam tử.
“Hê!”
Gương mặt nam tử mặc đồ trắng khẽ ửng đỏ, không khỏi cười nói: “Sao nào? Xuất phát à?”
“Đi đâu?”, giọng của người mới đến mang đầy vẻ khó hiểu.
“Phía Đông Bắc bên kia không phải đánh nhau rồi à?”
“Liên quan quái gì ngươi?”
“...”.
Người mới đến tiếp tục nói: “Ta đến để nói cho ngươi biết, đừng có gây sự, ngoan ngoãn ngồi yên, đồng thời coi chừng Kim Dương Kiếm Tông để bọn chúng không gây sự”.
“Thương Thái Ninh bây giờ có lẽ đã sợ khiếp vía rồi, sẽ không làm bừa đâu”.
“Vậy cũng chưa chắc!”, người mới đến tiếp tục nói: “Tình hình trước mắt tất cả đều chỉ là mới bắt đầu”.
Nam tử mặc đồ trắng ngồi trên đỉnh tòa lầu bĩu môi nói: “Theo như ta thấy, chúng ta cứ thế mà đánh là xong, Kim Dương Kiếm Tông, Nam Đẩu Thiên Tông, không có bên nào chạy thoát được!”
“Ha ha...”, người đến bật cười một tiếng.
Nam tử mặc đồ trắng cảm thấy mình bị khinh bỉ, hừ mũi nói: “Làm sao? Không đánh được à?”
“Kha Hưng An, ngươi dù gì cũng là lâu chủ của Bán Tiên Lầu, động não chút được không?”, người đến không khỏi mắng: “Gốc rễ của Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc ở đâu, ngươi bây giờ đã mò ra được chưa?”