*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chuyện gì?"
Từ lúc bắt đầu Không Thanh đã không định đến tay không, trong tay cậu còn dư lại không ít tinh hạch, chuẩn bị dùng để trao đổi vật tư, chẳng qua dù là dùng tinh hạch để trao đổi vật tư, cũng vẫn nợ Địch Phi Bạch và căn cứ Thần Hi Cơ một nhân tình.
Tại mạt thế, nợ tinh hạch dễ trả, nợ nhân tình lại không dễ trả cho lắm.
Địch Phi Bạch không khách khí với Không Thanh, trực tiếp nhờ Không Thanh hỗ trợ, không những không làm Không Thanh cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại lại giúp Không Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi từ đáy lòng.
Loại thời điểm này, đương nhiên có thể không nợ nhân tình thì tốt nhất không nên nợ nhân tình. Truyện Đoản Văn
"Đừng nhìn mặt ngoài căn cứ Thần Hi Cơ phòng thủ kiên cố, những người sống sót sinh hoạt trong đó, an cư lạc nghiệp, kê cao gối ngủ, phía sau lưng là thành quả của vô số dị năng giả đánh cược cả tính mạng giết tang thi mới có được. Đương nhiên, La Mã không được lập trong một ngày, căn cứ Thần Hi Cơ có thể được xây dựng và phát triển tới bộ dáng bây giờ, không thể thiếu sự nỗ lực của cộng đồng người thường và dị năng giả, nhưng có một điểm cũng không thể phủ nhận, so sánh với cái giá mà người thường phải trả, nhóm dị năng giả phải hy sinh nhiều hơn, chính bản thân tôi là dị năng giả, trông thấy các dị năng giả vì giết tang thi mà bị thương, thậm chí là mất mạng, ngược lại tôi lại càng có thể cảm nhận được cái gì gọi là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn."
Lời này của Địch Phi Bạch, nói ra miệng theo cảm xúc, đồng thời cũng tự tâng bốc bản thân với Không Thanh.
Không Thanh cười cười, nhìn thấu nhưng không nói toạc, chờ xem sau đây Địch Phi Bạch có lời gì khác đang chờ cậu.
Quả nhiên, Địch Phi Bạch cảm khái vài câu, thấy mặt Không Thanh thờ ơ, vẫn là biểu cảm lãnh đạm kia, biết Không Thanh căn bản không để bản thân mình bị xoay vòng vòng, lập tức đổi sách lược, đi thẳng vào vấn đề: "Bạn học Cố Không Thanh, ngại quá, để cậu phải chê cười."
Không Thanh hơi mỉm cười, nửa đùa nửa thật: "Đội trưởng Địch không hổ là người có cá tính, căn cứ Thần Hi Cơ có người phụ trách giàu lòng đồng cảm và ý thức trách nhiệm như anh, là phúc của căn cứ Thần Hi Cơ, cũng là phúc của những người sống sót sinh hoạt trong Thần Hi Cơ."
Vừa mới ban nãy thôi, ba người phụ trách của Thần Hi Cơ, Địch Phi Bạch, Triệu An Bình, Hoắc Đình Ân, Không Thanh đều đã gặp toàn bộ, hơn nữa còn từng đánh nhau.
Trong ba người phụ trách này, Triệu An Bình hữu dũng vô mưu, tham lam háo sắc, vừa nhìn đã thấy không phải là người lãnh đạo gì tốt; còn Hoắc Đình Ân, dù người này là người yêu đã từng làm bạn với mình qua vài thế giới nhỏ, Không Thanh cũng phải thuận theo lương tâm của mình nói một câu, so với người hiền lành như Địch Phi Bạch, tính tình Hoắc Đình Ân sẽ sát phạt quyết đoán hơn, lãnh khốc vô tình hơn, cũng bênh vực người mình hơn, coi trọng lợi ích nhóm bạn bè thân thích hơn, vì thế, y thậm chí sẽ lựa chọn hy sinh một phần nào đó vì lợi ích của toàn bộ Thần Hi Cơ.
Hoắc Đình Ân làm như vậy không phải là không tốt, ngược lại, còn sẽ làm Hoắc Đình Ân càng được đội viên dưới tay tôn kính và kính yêu, khiến cho tiểu đội săn thi của y đoàn kết hơn, có quyền lực hơn, nhưng không thể phủ nhận, từ góc độ nhìn đại cục mà nói, Địch Phi Bạch trông giống một người lãnh đạo đủ tư cách không nghiêng không lệch hơn.
Con người là một loại sinh vật cảm tính, rất khó có thể công bằng công chính tuyệt đối, Hoắc Đình Ân làm không được, Không Thanh cũng làm không nổi, cho nên, trong mắt Không Thanh, Địch Phi Bạch có thể làm được điều này trông có vẻ đặc biệt làm người ta khâm phục.
"Quá khen, quá khen."
Lấy thực lực hiện tại của Địch Phi Bạch và thân phận địa vị của anh ta trong căn cứ Thần Hi Cơ, ngày thường cũng không thiếu người vuốt mông ngựa, thậm chí là số lượng các phần tử nghĩ mọi cách để đến bên người anh, thổi rắm cầu vòng từ mọi góc độ cũng không nhỏ, theo lý thuyết, Địch Phi Bạch nghe được lời Không Thanh tán thưởng anh hẳn sẽ miễn dịch mới phải.
Trên thực tế, trong mắt Địch Phi Bạch, một câu tán thưởng của Không Thanh, làm thể xác và tinh thần thoải mái hơn rất nhiều so với trăm ngàn câu tán thưởng của những người khác, rốt cuộc thì Không Thanh là một cường giả hoàn toàn xứng đáng trong những dị năng giả Địch Phi Bạch từng gặp, có thể được cường giả tán thành, có nghĩa là có thể chứng minh con đường mình chọn không hề sai.
Thật ra đừng nhìn bề ngoài Địch Phi Bạch nói một không hai, quyền lực vô hạn, trên thực tế, áp lực của bản thân Địch Phi Bạch cũng rất lớn.
Quản lý một căn cứ lớn như vậy, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Trong ba người phụ trách của căn cứ, Hoắc Đình Ân một lòng một dạ nhào vào thăng cấp dị năng, căn bản không quá để tâm tới việc vặt trong căn cứ; Triệu An Bình lại háo sắc tham lam, mắt nhìn thiển cận, bởi vì Địch Phi Bạch thiên vị người thường, Triệu An Bình đã rất bất mãn với Địch Phi Bạch, nếu không phải không có Hoắc Đình Ân ủng hộ, nên một mình Triệu An Bình căn bản không thể nào đối phó với Địch Phi Bạch, có lẽ Địch Phi Bạch đã bị Triệu An Bình lặng lẽ giải quyết không biết lúc nào.
Mặc dù Địch Phi Bạch vì chiếu cố phần lớn người thường, giữ gìn lợi ích toàn bộ căn cứ Thần Hi Cơ, nhịn đau lựa chọn hy sinh lợi ích của một bộ phận dị năng giả, cũng không phải toàn bộ người thường đều vô cùng cảm kích anh ta như nhau, vẫn có rất nhiều người được một tấc lại muốn tiến một thước, cảm thấy Địch Phi Bạch và nhóm dị năng giả chưa hy sinh đủ, lòng tham không đáy yêu cầu nhiều hơn nữa.
Con người chính là như thế, Địch Phi Bạch đã trải nát chiếu, nhóm dị năng giả sau lưng trộm nói anh không đúng, trách anh bất công quá mức, chỉ biết chiếu cố người thường, căn bản không màng tới sống chết của đám dị năng giả bọn họ, anh trước nay đều không cãi lại; người thường trách anh làm chưa đủ, hy vọng anh có thể cho người thường nhiều phúc lợi hơn, giảm áp lực sinh tồn cho người thường, giúp tình cảnh sinh tồn trở nên tốt hơn, anh cũng mắt điếc tai ngơ.
Thời gian dài, Địch Phi Bạch bị nói đến thúi cả người, nhóm dị năng giả oán trách anh, người thường cũng không cảm kích anh, tuy ngoài miệng Địch Phi Bạch không nói, trong lòng vẫn có phần nào khổ sở và hoang mang.
Hiện tại, nghe được Không Thanh tán thưởng anh, trong lòng Địch Phi Bạch miễn bàn vui vẻ cỡ nào.
"Bạn học Cố Không Thanh, thật sự không dám giấu giếm, 5-60 km về phía Đông căn cứ Thần Hi Cơ có một ngôi trường trung học quy mô không nhỏ, vùng phụ cận bên kia không biết từ khi nào xuất hiện một con tang thi cấp bốn thực lực rất mạnh, khi tiểu đội săn thi căn cứ chúng tôi ra ngoài thu thập vật tư, đụng phải con tang thi này rất nhiều lần, mỗi lần đều thương vong nặng nề, hiện tại, tiểu đội săn thi căn cứ chúng tôi cũng không dám tới vùng phụ cận kia. Nhưng tránh né không phải là kế lâu dài, ngôi trường cấp ba kia cách căn cứ chúng tôi cũng không xa, con tang thi cấp bốn kia lúc nào cũng có khả năng kéo đại quân tang thi đánh tới, đến lúc đó, căn cứ Thần Hi Cơ còn có thể giữ được hay không, không một ai biết."
Trong lòng Địch Phi Bạch rất rõ ràng, nếu con tang thi cấp bốn thực lực mạnh mẽ kia thật sự kéo theo một đội quân tang thi vây công căn cứ Thần Hi Cơ, Thần Hi Cơ chắc chắn sẽ gánh tổn thất nặng nề, phần nhỏ bộ phận dị năng giả có lẽ có thể nhờ vào thực lực của bản thân hoặc là vận khí may mắn trốn thoát, nhưng phần lớn người thường chỉ biết huỷ diệt theo căn cứ Thần Hi Cơ, mất đi tính mạng.
Chính là cái câu, giường mình sao có thể để đứa khác ngủ chung*.
(*) Bản gốc là "卧榻之旁,岂容他人憨睡", bản QT là "giường bên cạnh, há dung người khác khờ ngủ". Nghĩa của nó đại khái là bảo vệ lợi ích bản thân, không để người khác xâm phạm (chị gút gồ dịch từ baidu). Tui vẫn chưa biết nên edit sao nên edit đại:))). Ai biết hãy chọt tui cái nha.
"Nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi vẫn quyết định tiên hạ thủ vi cường, chọn ra một nhóm dị năng giả thực lực mạnh mẽ từ căn cứ lập một tiểu đội săn thi đặc biệt, giết chết con tang thi cấp bốn này, giải quyết tai họa này nhân lúc còn sớm."
Trước đó Địch Phi Bạch đã thương lượng cùng Triệu An Bình, Hoắc Đình Ân chuyện này, mọi người đều đồng ý hẳn nên sớm giết con tang thi cấp bốn này, nhưng đối với người được chọn dẫn đội làm nhiệm vụ, trước sau đều không thể đạt nhận thức chung.
Trong ba người, thực lực Hoắc Đình Ân không thể nghi ngờ là mạnh nhất, tiếp đến là Triệu An Bình, kém cỏi nhất chính là Địch Phi Bạch.
Đương nhiên, so với vũ lực thuần túy, Địch Phi Bạch am hiểu quản lý sự vụ lớn nhỏ của căn cứ hơn, là một nhân tài hiếm có mảng quản lý, chứ không phải sát khí mù mịt như Hoắc Đình Ân.
Cho nên khi Địch Phi Bạch xung phong nhận việc, chủ động đưa ra đề nghị muốn dẫn đội đi giết con tang thi cấp bốn này, Triệu An Bình lập tức tỏ vẻ không coi trọng, Hoắc Đình Ân càng không chút nghĩ ngợi phủ nhận đề nghị của Địch Phi Bạch.
Trong mắt Hoắc Đình Ân, đề nghị này của Địch Phi Bạch không khác gì tự tìm đường chết.
Nếu một hai phải chọn một người dẫn đội trong ba người phụ trách căn cứ bọn họ, vậy Hoắc Đình Ân tình nguyện đi, ít nhất, y tin tưởng thực lực của bản thân, cho dù không thể hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể bảo đảm tính mạng cho chính bản thân mình và phần lớn dị năng giả cùng y chấp hành nhiệm vụ.
Địch Phi Bạch lại phủ quyết đề nghị này.
Địch Phi Bạch rất rõ, Hoắc Đình Ân tuy có tư tâm, bản tính lại không xấu, so đi so lại, anh tín nhiệm Hoắc Đình Ân hơn Triệu An Bình nhiều, nếu Hoắc Đình Ân dẫn đội rời đi, chỉ còn lại thế lực một phương là anh, căn bản không có cách nào áp chế Triệu An Bình.
Nếu Hoắc Đình Ân có bất trắc gì, Triệu An Bình nhất định sẽ nhân cơ hội đoạt quyền, chính anh mất mạng không tính gì cả, cái đáng tiếc chính là vất vả lắm mới xây dựng xong căn cứ Thần Hi Cơ, rơi vào tay dị năng giả dã tâm bừng bừng như Triệu An Bình thế này, phần lớn người thường trong căn cứ không còn có đường sống, Địch Phi Bạch dù chết cũng chết không nhắm mắt.
Cho nên, Địch Phi Bạch nguyện lòng đề cử Triệu An Bình dẫn đội chấp hành nhiệm vụ này hơn, để Hoắc Đình Ân ở lại, trấn thủ căn cứ Thần Hi Cơ.
Triệu An Bình không thể hiểu nổi đầu óc Địch Phi Bạch, trong mắt gã Địch Phi Bạch rõ ràng đang đẩy gã đi chịu chết, anh ta lại ngồi mát ăn bát vàng, gã ta đương nhiên sẽ không đồng ý.
Dù Địch Phi Bạch có nói rách cả miệng, thậm chí còn nói anh tuyệt không sẽ co đầu rút cổ trong căn cứ Thần Hi Cơ, cũng sẽ dẫn đội cùng Triệu An Bình đi làm nhiệm vụ, giết tang thi cấp bốn, Triệu An Bình cũng không đồng ý.
Vì chậm chạp không thể quyết định được người đẫn đội, chuyện cứ như vậy kéo dài.
Sau chuyện này, Địch Phi Bạch và Triệu An Bình xem như đã nảy sinh mâu thuẫn.
Ngày thường, Địch Phi Bạch chịu đựng không ít lần Triệu An Bình xem thường và châm chọc mỉa mai, hiện tại còn quá mức hơn nữa, khi thương lượng sự vụ lớn nhỏ trong căn cứ, Triệu An Bình sẽ cố ý ngáng chân Địch Phi Bạch, định bụng không cho Địch Phi Bạch được yên.
Địch Phi Bạch khó chịu trong lòng, dẫn đội ra ngoài thu thập vật tư, nhắm mắt làm ngơ.
Không ngờ trời xui đất khiến lại gặp gỡ Không Thanh.
Không Thanh xuất hiện, làm Địch Phi Bạch thấy được hy vọng giải quyết vấn đề, cho nên anh mới nhiệt tình chào đón, mời Không Thanh tới căn cứ Thần Hi Cơ làm khách, chính là vì xây dựng tốt quan hệ với Không Thanh để lúc sau dễ mở miệng xin Không Thanh giúp đỡ.
"Anh muốn tôi giúp căn cứ các anh giết con tang thi cấp bốn này?"
Địch Phi Bạch gật đầu, sợ Không Thanh cảm thấy anh không có ý tốt, nhanh miệng bổ sung: "Bạn học Cố Không Thanh, cậu không cần phải lo lắng, chúng tôi sẽ chọn những dị năng giả thực lực không tồi trong căn cứ, cùng theo cậu chấp hành nhiệm vụ, nếu bạn học Cố Không Thanh còn có băn khoăn, tôi cũng nguyện lòng cùng cậu làm nhiệm vụ."
Đây trông chẳng khác nào đánh cược tính mạng của bản thân, xin Không Thanh trợ giúp.
"Được rồi, tôi đồng ý giúp các anh chuyện này." Không Thanh cảm nhận được thành ý của Địch Phi Bạch, suy xét không bao lâu đã gật đầu đồng ý. "Nhưng, tôi cũng có một yêu cầu."
"Mời nói."
"Sau khi giết con tang thi cấp bốn kia, tinh hạch trong não con tang thi cấp bốn kia thuộc về tôi."
"Cái này......" Địch Phi Bạch chần chừ, nếu Không Thanh mở miệng muốn vật tư, Địch Phi Bạch còn có thể trực tiếp đồng ý, đề cập đến tinh hạch trong não tang thi cấp bốn, Địch Phi Bạch lại không thể nào một mình làm chủ. "Tôi phải thương lượng cùng những người khác trước."
"Đương nhiên có thể, chẳng qua xin đội trưởng Địch nhanh chóng cho tôi một câu trả lời."
"Bạn học Cố Không Thanh yên tâm, buổi sáng ngày mai, tôi có thể cho bạn học Cố Không Thanh một câu trả lời rõ ràng." Địch Phi Bạch đứng dậy tạm biệt. "Thời gian cũng không còn sớm, bạn học Cố Không Thanh nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai gặp."
Không Thanh tự mình tiễn Địch Phi Bạch đến cửa, nhìn thân ảnh Địch Phi Bạch biến mất, lúc này mới xoay người về phòng.
Đêm nay Không Thanh nghỉ ngơi không tồi, nhưng cũng có người tụ một chỗ mở họp suốt đêm, ồn ào túi bụi.
______________
Editor có lời muốn nói: Đăng mới được mấy chương lại bận, hai tuần này tần suất đăng chương của tui sẽ giảm nha mn, cụ thể thì hên xui:')