Chương 4151
Hoài Lam nói: “Một viên đan dược nhất phẩm trị giá khoảng một trăm triệu, một viên đan dược nhị phẩm trị giá khoảng một tỷ, đan dược có phẩm chất cực tốt thì được nâng giá lên tận chục tỷ, thậm chí còn là hàng hiếm”.
Con ngươi của Dương Thanh bỗng co lại, anh biết ở Hạ Giới giới Cổ Võ có rất ít luyện đan sư, cũng hiểu đan dược có giá trị không nhỏ, nhưng không ngờ đan dược ở thế tục lại có giá cao đến thế.
Hai ngày qua, anh vừa bắt đầu học luyện đan, dược liệu cần thiết cho một viên đan dược nhất phẩm chỉ từ mấy chục tệ, còn dược liệu cho đan dược nhị phẩm chỉ có mấy trăm tệ mà thôi.
Nhưng đan dược nhất phẩm lại có giá hơn trăm triệu.
“Xem ra tài nguyên tu luyện ở thế tục quá khan hiếm, đến mức tài nguyên tu luyện cấp thấp nhất ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng có giá trên trời ở thế tục”.
Dương Thanh thở dài: “Nhất là những gia tộc hàng đầu thế tục, họ không có thứ khác, chỉ có tiền, đương nhiên sẽ thẳng tay mua tài nguyên tu luyện từ Hạ Giới giới Cổ Võ”.
Nói đến đây, anh bỗng nhìn về phía Hoài Lam: “Nếu đan dược mà tôi luyện chế được bán ra với giá thấp hơn hẳn đan dược từ Hạ Giới giới Cổ Võ thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Mắt Hoài Lam lập tức sáng lên, cô ta vội nói: “Anh Thanh, nếu anh luyện chế được lượng lớn đan dược, hơn nữa giá còn thấp hơn hẳn giá của Hạ Giới giới Cổ Võ, chắc chắn các thế lực bản địa ở thế tục đang đổi đan dược từ thế gia Cổ Võ sẽ cân nhắc đến việc có nên tiếp tục kết giao với thế gia Cổ Võ không”.
“Dù sao, phần lớn họ kết giao với thế gia Cổ Võ chỉ để lấy tài nguyên tu luyện từ Hạ Giới giới Cổ Võ, mà tài nguyên tu luyện từ Hạ Giới giới Cổ Võ lại cực kỳ đắt đỏ, tuy họ là gia tộc quyền thế ở thế tục nhưng cũng phải chịu áp lực rất lớn”.
“Họ đều không ngu, càng qua lại với thế gia Cổ Võ nhiều thì gia tộc của họ càng bị thế gia Cổ Võ kiểm soát”.
Dương Thanh gật đầu, híp mắt: “Nếu vậy thì hãy mượn bữa tiệc tối ngày mai để cho thế gia Cổ Võ và các gia tộc lớn bản địa một niềm vui bất ngờ”.
Anh nói rồi lại nhìn về phía Hoài Lam: “Cô hãy cử người giám sát nhà họ Hà, bảo đảm an toàn của Hạ Hà giúp tôi!”
Hoài Lam vội đáp: “Ừ!”
Dương Thanh thoáng do dự rồi nói: “Không thì nhờ hai vị tiền bối Tả – Hữu đi đi!”
Tống Tả và Tống Hữu có thực lực rất mạnh, hợp sức với nhau thì càng mạnh hơn.
Dương Thanh lo Hạ Hà sẽ làm điều dại dột.
Tối mai anh sẽ xuất hiện với thân phận luyện đan sư, anh vốn chỉ định mời chào một nhóm cao thủ nhân cơ hội này, giờ xem ra anh còn có thể mượn cơ hội này để cho các gia tộc bản địa muốn qua lại thân thiết với thế gia Cổ Võ một bài học.
Về phần nhà họ Hà, trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh híp mắt: “Hy vọng nhà họ Hà còn biết điểm dừng, bằng không, tôi không ngại dùng nhà họ Hà để giết gà dọa khỉ đâu!”
Trong một căn nhà nhỏ ở trang viên nhà họ Hà, Trung Châu.
Hạ Hà đờ đẫn ngồi trong phòng, ánh mắt trống rỗng, không khóc hay gây chuyện, nhưng nước mắt trên mặt và đôi mắt sưng đỏ cho thấy cô ta vừa khóc xong.
Giờ cô ta không còn sức để khóc nữa, chỉ nghĩ đến mẹ mình.
Bao năm qua, Lục Văn Tĩnh vẫn luôn chăm sóc cô ta, cho dù cô ta muốn làm gì, Lục Văn Tĩnh cũng ủng hộ.
Có thể nói, nguyên nhân rất lớn giúp cô ta trở thành ngôi sao nổi tiếng là nhờ sự ủng hộ của Lục Văn Tĩnh.
Nhưng giờ Lục Văn Tĩnh đã chết, người thân duy nhất trên đời của cô ta cũng không còn.