Chương 534
Sau đó, một người đàn ông kêu lên: “Cửu Thiên!
Thôi Hoa Đoạt Tình Kiếm, Cửu Thiên?”
Cửu Thiên sửng sốt một chút, cái Thôi Hoa Đoạt Tình Kiếm là cái quỷ gì?
Một người đàn ông khác nói: ‘Cửu Thiên sư huynh, huynh đợi ở đây một lát. Ta sẽ lập tức đi báo với sư tôn, rồi tiện báo với La Khởi sư huynh luôn.”
Cửu Thiên gật đầu, nhìn hai người đàn ông nhanh chóng chạy đi.
Chỉ còn một cô gái ở lại, nhìn nhìn đánh giá Cửu Thiên từ trên xuống dưới.
Cửu Thiên bị cô ta nhìn tới nỗi nổi da gà, từ tốn nói: “Vị sư tỷ này, sao tỷ lại nhìn ta như vậy, người ta có cái gì không ổn sao?”
Cô gái cười tủm tỉm nói: ‘Không phải, chỉ là ta nghe người ta nói Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện có một đôi mắt tà ác, tướng mạo vô cùng thô tục, ngươi và người ta nghe nói có chút khác biệt.”
Cửu Thiên há hốc mồm nói: “Còn có tin đồn như vậy nữa á.”
Cô gái cười nói: “Đương nhiên là có, Thôi Hoa Đoạt Tình Kiếm, Cửu Thiên! Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc là chưa biết nhỉ. Chuyện ngươi đùa giỡn con gái người ta đã bị truyền khắp Học viện Võ đạo rồi.
Chỉ là ta không nghĩ tới, ngươi trông lại đàng hoàng, chính trực như vậy. Quả nhiên, đời mà, người trông càng đàng hoàng thì lại càng ác độc.”
Cô ta giương cổ nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Cửu Thiên thực sự không biết thì ra một hai ngày này, “tiếng xấu” của hắn đã lan rộng khắp Học viện Võ Đạo.
Thôi Hoa Đoạt Tình Kiếm, cái tên này thật là khó nghe.
Cửu Thiên không buồn giải thích bất cứ điều gì với cô ta, quay đầu, vẫn bình thản ung dung.
Thấy Cửu Thiên không thèm tranh luận với mình, cô gái nổi giận.
Cô ta tiến lên hai bước, trực tiếp đứng ở trước mặt Cửu Thiên, con mắt nhìn chằm chằm Cửu Thiên nói: “Sao? Không dám nói à. Xem ra lời đồn là thật, ngươi là tên đạo đức giả. Hừ, một người giống như ngươi mà cũng muốn cùng tỷ thí với La Khởi sư huynh.
Ngươi chờ bị thua tơi bời đi.”
Cửu Thiên cười tủm tỉm nhìn nữ nhân trước mặt, khoảng cách gần như vậy, hắn có thể đếm được trên mặt nữ nhân có bao nhiêu tàn nhang.
Cửu Thiên cười nói: “Thị phi thiện ác, các người nói chuyện của các người, tôi làm việc của tôi. Cô tin những lời đồn đãi ấy là chuyện của cô. Cô muốn tôi nói cái gì? Nói cô đồn đãi không nên tin, tôi là người tốt à?”
Nụ cười của Cửu Thiên rạng rỡ đến nỗi cô ta sững người trong giây lát.
Cô ta lùi lại hai bước, vẻ mặt thay đổi.
Lúc này, một giọng nói lớn vang lên trong Lôi Đình viện.
“Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện, đến Hạo Nhiên Cung.”
Cửu Thiên cười nói: “Hoắc Sơn sư tôn của các người gọi tôi rồi. Xin lỗi, tôi không thể trò chuyện tiếp với cô.”
Cửu Thiên bước lên phía trước, người phụ nữ kia nghiến răng, giậm chân, nhanh chóng theo sau.
Toàn bộ Lôi Đình viện bùng nổ sau câu nói của Hoắc Sơn sư tôn.
“Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện đến đây? Hắn đến một mình sao? Hắn muốn một mình khiêu chiến Lôi Đình viện của chúng ta?”