TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1293

Chương 1293

Sau đó cô giáo nhìn Diêu Thi Duyệt và nói: “Xin lỗi nhé mẹ của Tử Du, vì đây là lần đầu chị đến đây nên hãy gọi điện cho nhà họ Tô. Tôi cần xác nhận chính xác.”

Việc đón trẻ là như vậy, không thể có chuyện hễ ai đến nhận mình là người nhà của trẻ thì giáo viên sẽ để người đó đưa trẻ đi.

Tô Tử Du bước ra và nhìn Diêu Thi Duyệt với vẻ mặt kỳ lạ.

Lại là người phụ nữ này…?

Cậu còn chưa kịp nói chuyện, Diêu Thi Duyệt đã vội vàng nói: “Tiểu Du, lại đây… Ba con đang bận, kêu mẹ tới đón con.”

Sau đó Diêu Thi Duyệt cười nói với cô giáo: “Ba thằng bé đang họp, bây giờ gọi điện thoại không tiện, chỉ cần Tiểu Du nhận tôi là được mà.”

Cô giáo hỏi: “Tử Du, đây là mẹ của con à?”

Chủ yếu vì hôm nay không có người nào khác trong nhà họ Tô đến đón Tô Tử Du nên cô giáo nhất thời không thể đoán được tình hình.

Tô Tử Du trưng ra bẳn mặt ‘một lời khó nói hết’, DNA cậu gửi đi xét nghiệm vẫn chưa có kết quả, đúng là cậu biết người phụ nữ này, hình như dì ấy họ Diêu, nhưng cậu không chắc dì ấy có phải là mẹ cậu hay không.

Nhưng phải hay không thì cậu cũng không rời đi với người phụ nữ này, thật lòng mà nói, cậu không thích người phụ nữ này lắm, cậu khao khát có một người mẹ, nhưng nếu dì này là mẹ cậu thì cậu sẽ ói ra máu.

Tô Tử Du lạnh lùng nói: “Dì ấy không phải mẹ con.”

Cô giáo vô cùng ngạc nhiên.

Những ánh mắt xung quanh cũng đong đầy sự dò hỏi.

Diêu Thi Duyệt cảm nhận được ánh mắt xung quanh, lòng cô ta trầm xuống.

Con của chị gái cô ta đáng ghét y hệt mẹ của nó, làm bẽ mặt người khác ngay ở nơi công cộng, giáo dưỡng chui vào bụng chó hết rồi hả?

Khi vào nhà họ Tô, việc đầu tiên cô ta làm là dạy dỗ hai đứa con của chị gái cô ta!

Còn có Túc Bảo, lần đầu gặp mặt đã nói cô ta ác tâm, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, bọn nhóc đó đều là những đứa con hoang không có mẹ dạy dỗ, rất cần sự giáo huấn của cô ta.

Diêu Thi Duyệt hít một hơi thật sâu để đè nén sự bất mãn trong lòng.

Cô ta cúi xuống đối mặt với Tô Tử Du và nói: “Tiểu Du, tại sao con vẫn còn giận mẹ? Mẹ không cho con ra ngoài chơi với em gái con thôi mà. Em gái con đang học mẫu giáo nên không cần chú trọng chuyện học nhưng con đã vào tiểu học rồi, con phải lên lớp đều đặn chứ.”

Người xung quanh nghe vậy liền xì xào bàn tán, đám bạn và cô giáo đều biết Tô Tử Du có một em gái, cậu rất thích em gái, điều này khiến lời nói của Diêu Thi Duyệt càng đáng tin cậy.

Diêu Thi Duyệt không cho Tô Tử Du cơ hội nói chuyện, cô ta ghé sát vào tai cậu, hạ giọng nói: “Tô tiểu thiếu gia, con nói đúng, dì không phải mẹ con… nhưng dì là dì của con, dì biết mẹ con đang ở đâu, bây giờ dì còn mang theo một ống máu của mẹ con…. Muốn cứu mẹ ruột thì phải đi cùng dì.”

“Nhưng dì chỉ cho con mười giây suy nghĩ… Con biết không, lần trước dượng của con bẻ trật khớp cổ tay dì, còn nói nếu dì dám nhắm vào nhà họ Tô thì anh ta sẽ bẻ cổ dì.”

“Cho nên hôm nay là nỗ lực cuối cùng của dì, nếu hôm nay không thuyết phục được con đi cùng, vậy dì sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Con sẽ không bao giờ biết được tình hình của mẹ con.”

“Bởi dì rất sợ dượng của con nên chỉ có thể làm vậy.”

Nói xong, cô ta đứng thẳng lên, vẻ mặt bất lực: “Mẹ nhất định sẽ thực hiện những gì vừa hứa với con, được không?”

Đọc truyện chữ Full