“Ngươi nằm mơ!”
Âm Vũ Quân nhổ một bãi nước bọt, hừ mũi nói: “Đám người kia, đều là những cái đinh vùi trong Thái Thần tiên vực, cho dù ngươi tiêu diệt được Kim Dương Kiếm Tông, hủy được Nam Đẩu Thiên Tông, thì ngươi cũng đừng mong biết được bọn họ là ai!”
Nghe vậy, Tần Ninh bỗng cảm thấy cạn lời.
“Nói như vậy, ngươi không muốn hợp tác?”
“Hợp tác với ngươi? Có cần thiết hay không?”
“Được!”
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía Phương Hoằng Hóa, nói: “Liên hệ với bên Xích Diệm tiên môn, đợi chúng ta giải quyết xong chuyện ở bên núi Thánh Long này, Phương tộc sẽ cùng với Xích Diệm tiên môn tấn công Nam Đẩu Thiên Tông!”
Phương Hoằng Hóa nghe vậy, biểu cảm đơ ra.
Tần Ninh lần này thực sự định thừa thắng xông lên, chặt đứt hết vây cánh của dị tộc ở trong Thái Thần tiên vực à!
“Tần Ninh...”.
Phương Hoằng Hóa nén giọng nói: “Đừng vội, lần này chúng ta ra tay với núi Thánh Long và Cửu Âm tộc, có lẽ nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại”.
“Nhưng nếu như tiếp tục thừa thắng xông lên, đi đánh Nam Đẩu Thiên Tông, vậy thì Tinh Ma tộc và Nguyệt Ma tộc cùng với Cửu Dương tộc chắc chắn sẽ không khoanh tay ngồi yên”.
“Đến lúc đó, lấy Phương tộc ta, lại thêm Xích Diệm tiên môn và Nam Đẩu Thiên Tông cùng với ba đại dịch tộc, cho dù có những vị Tiên Đế của Tam Thanh tiên vực giúp đỡ, sợ là cũng không ổn thỏa!”
Phương Hoằng Hóa nói rất có lý!
Lần này, Tinh Ma tộc, Nguyệt Ma tộc, Cửu Dương tộc gần như chưa từng đến chi viện.
Nhưng nếu như bọn họ tiến thêm một bước nữa, vậy Tinh Ma tộc Nguyệt Ma tộc v.v... sẽ khoanh tay đứng nhìn nữa hay không?
Thế cân bằng của Thái Thần tiên vực đã duy trì nhiều năm nay.
Bên phía dị tộc có Kim Dương Kiếm Tông, núi Thánh Long, Nam Đẩu Thiên Tông.
Bên phản đối dị tộc có Phương tộc, Xích Diệm tiên môn.
Phái trung lập có Thiên Võ Thành, Vân Môn, Bán Thiên Lầu.
Nhưng một khi bên phía dị tộc đàn áp phía Phương tộc và Xích Diệm tiên môn, vậy thì Thiên Võ Thành, Vân Môn, Bán Tiên Lầu sẽ còn duy trì thế trung lập hiện tại hay không?
Tần Ninh nhìn về phía Phương Hoằng Hóa, không nói một lời.
Mà Phương Hoằng Hóa bị Tần Ninh nhìn như thế, bỗng nhiên cảm thấy mất hết tự tin.
Phương Hoằng Hóa đi đến gần Tần Ninh, vẻ mặt đầy khó xử nói: “Thúc, người đừng nhìn ta như vậy chứ...”.
Tần Ninh vẫn không hề hé răng.
Phương Hoằng Hóa lập tức nói: “Ta tán thành tất cả mọi quyết định của người!”
“Vậy là được rồi”.
Tần Ninh lúc này mới nói: “Hoằng Hóa à, ngươi nói thật với ta, Phương Thư Thanh và Phương Thư Mạn rốt cuộc có liên lạc với ngươi chưa?”
Phương Hoằng Hóa ngẩn ra, nhìn mấy người ở bên cạnh cách khá xa, mới nhỏ giọng nói: “Thực sự là không có, thúc...”.
Tần Ninh phẩy phẩy tay nói: “Không có thì thôi, trông ngươi bị dọa kìa!”
Phương Hoằng Hóa cười khô khốc, không nói thêm gì nữa.
“Cứ theo lời ta mà làm!”