*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm nay Lâm Tùy Ý đem theo công cụ ‘giải duyên. Cậu là người để tâm vào chuyện vụn vặt, vì sao máu không dung hòa, cậu nhất định phải làm rõ.
Thấy Lâu Lệ ăn xong, cậu lập tức lấy kim đòi chọc người ta.
“Mau mau mau.” Lâm Tùy Ý gấp không chờ nổi đứng lên.
Lâu Lệ nhìn khách chung quanh, nghiêm túc hỏi: “Tại đây?”
Lâm Tùy Ý nói: “Không ở đây, em muốn ở đâu?”
Nguyên Ý đạo nhân không chú trọng quy củ, hành vi cử chỉ khiến người khác thấy kỳ lạ. Cậu một lòng chỉ nghĩ cách làm rõ nguyên nhân.
Lâm Tùy Ý không sao cả, Lâu Lệ cũng không sao.
Vươn ngón tay trái.
Lâm Tùy Ý đang muốn chọc, lại dừng lại: “Từ từ.”
Cậu bưng bát, chạy tới mượn ông chủ sau bếp, vặn vòi nước lấy nước.
Lát sau bưng bát chạy về, dù cho bước đi vội vàng, bát nước chỉ khẽ nhúc nhích gợn sóng.
“Đưa tay đây.” Lâm Tùy Ý duỗi tay.
Lâu Lệ lại lần nữa vươn tay trái. Lâm Tùy Ý nắm ngón trỏ tay trái Lâu Lệ, đâm nhẹ. Một giọt máu chảy ra, nhỏ giọt vào bát.
Theo sau cậu chọc ngón trỏ tay trái của mình, một giọt máu tương tự rơi xuống bát nước.
Lâm Tùy Ý nhìn chăm chú bát nước. Lâu Lệ nhìn nhìn cậu, lúc sau mới đưa mắt cùng cậu dừng trên mặt nước.
Hai giọt máu lăn lộn trong nước, chạm vào nhau, đánh nhau.
Ông chủ quán mì đưa mì cho khách vô tình thoáng nhìn, hiếu kỳ nói: “Trích máu nhận thân?”
Thoáng chốc, khách quán mì đều nhìn về phía bàn Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ.
Bọn họ không thấy cụ thể tình huống trong bát, nhưng thấy Lâm Tùy Ý chốc chốc nhăn mày, chốc chốc cắn đầu ngón tay, tò mò nhịn không được đi tới.
Một tiếng kêu vang dội: “Uầy! Không phải thân sinh.”
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu thấy đám người hóng hớt. Lâu Lệ cảm thấy mất mặt nên không nhìn.
Tâm tư cậu đặt hết lên bát, lẩm bẩm: “Tại sao vẫn không hòa vào nhau.”
Người hóng hớt: “Không phải đã có chứng minh rồi hả. Lấy máu nhận thân không khoa học, phải đi xét nghiệm ADN.”
Lâm Tùy Ý nhất thời không phản ứng lại: “Gì cơ?”
Ông chủ quán mì nói: “Lâu Lệ năm nay bảy tám tuổi nhỉ, anh trai nhỏ cũng còn nhỏ, nhiều nhất là mười sáu mười bảy mười tám.”
“Tôi mười sáu.” Lâm Tùy Ý: “Thì sao?”
Cả quán mì cười vang, ông chủ quán mì ôm bụng cười: “Cậu mới mười sáu, sinh ra đứa trẻ tám tuổi kiểu gì, chẳng lẽ tám tuổi đã có con?”
Lâm Tùy Ý: “…”
“Chú nói cái gì đâu, tôi…”
Nhìn Lâu Lệ nhảy xuống ghế, rời quán mì, Lâm Tùy Ý vội kêu: “Quá tam ba bận, thêm giọt nữa.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha.”
Lâu Lệ không chịu quay đầu lại, Lâm Tùy Ý vốn định đuổi theo, cơ mà đồ nghề của cậu còn ở quán mì, chỉ có thể lộn trở lại gom đồ.
Sáng sớm ra cửa, sau giờ trưa chật vật trở về.
Lâm Tùy Ý ở khách sạn đứng ngồi không yên.
Lần thứ hai máu không dung hợp, càng chứng minh quẻ Nguyên Dĩ không sai. Nếu máu dễ dàng dung hợp, rồi cậu dễ dàng hóa giải, thì đâu gọi là tình kiếp.
Vạn kiếp bất phục, tất nhiên là trở ngại lớn.
Thôi chả sao, Lâm Tùy Ý thích phức tạp và gian nan hiểm trở.
Nếu tình kiếp không sai, đối tượng tình kiếp không sai, thế thì vấn đề là thời gian.
Cậu vội vàng đến tìm Lâu Lệ, không chiếm thiên thời địa lợi, con người cũng miễn cưỡng, có thể là do thời gian không đúng.
Nghĩ vậy, Lâm Tùy Ý bấm tay tính toán, sau 12h hai ngày sau là thời điểm tốt.
Vì thế Lâm Tùy Ý ở khách sạn nghỉ ngơi tròn hai ngày, sáng sớm hai ngày sau, cậu mang theo đồ nghề ra cửa.
Không trực tiếp tới đường Kim Hoa, đi chợ mua vài bộ quần áo Lâu Lệ có thể mặc, và đồ chơi trẻ con thích. Sau đó cậu mang theo thành ý của mình, tới nhà số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Hoa Kim Liễu tìm Lâu Lệ.
Ôn hòa gõ cửa, Lâm Tùy Ý xách quà cáp chờ đợi.
Không bao lâu, Lâu Lệ mở cửa, vẫn là cái áo ố vàng. Cái áo không vừa người Lâu Lệ, to hơn so với dáng người Lâu Lệ, như người khác không mặc ném cho bé mặc, dáng người nhỏ gầy tròng áo vào làm hở nguyên phần ngực.
Lâm Tùy Ý vừa định lên tiếng giải thích ý đồ đến, Lâu Lệ bình đạm nói: “Hôm nay không bán máu.”
Đại cát đại lợi, xuất sư bất lợi.
Lâm Tùy Ý ôn tồn nói: “Sao có thể xem như bán máu.”
Anh cứu em và anh khỏi dung nham biển khổ hải mà.
Lâm Tùy Ý cười nhe răng, giơ cao đồ mình mua, cho Lâu Lệ xem.
“Anh cho em ít đồ.” Lâm Tùy Ý bịa chuyện: “Để báo đáp, em cho anh một giọt máu. Có ân báo ân, đức tính tốt đẹp, thuận theo thiên lý.”
Lâu Lệ lạnh nhạt nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý ra sức khoe khoang: “Transformers nè, số lượng giới hạn nè, thích không?”
Lâu Lệ: “Không thích.”
“…” Lâm Tùy Ý: “Quần áo giày dép thì sao? Đôi giày đế cao này có thể phát sáng, đeo vào siêu ngầu luôn, thích không?”
Lâu Lệ: “Không thích.”
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, “Anh mua hết rồi, em không cần, mấy thứ này làm sao bây giờ? Một khi đã bán không thể đổi trả.”
Lâu Lệ: “Tự chơi, tự mặc.”
“Được, Transformers anh có thể tự chơi.” Lâm Tùy Ý nói: “Anh cho em quần áo thời trang trẻ em, em nhìn anh có mặc vừa không?”
Lâu Lệ: “Đó là chuyện của anh.”
Lâm Tùy Ý cười lạnh một tiếng, lộ ra gương mặt thật: “Em đừng có không biết điều.”
Lâu Lệ một chút cũng không sợ, ngửa đầu: “Hôm nay không bán máu, em đã ăn cơm.”
Lâm Tùy Ý không hiểu bán máu và ăn cơm liên quan gì đến nhau. Lâu Lệ nói: “Ngày mai hẵng đến.”
Dứt lời, vô cảm nhốt Nguyên Ý đạo nhân đại danh đỉnh đỉnh ngoài cửa.
Lâm Tùy Ý: “…”
Lâm Tùy Ý không phải không bực. Ai đến tìm cậu giải mộng mà không khách khí, ai dám sập cửa vào mặt cậu?
Quỷ tình kiếp, thích làm gì thì làm.
Lâm Tùy Ý xoay người bỏ đi.
Càng nghĩ càng giận, Lâm Tùy Ý đi đến cạnh thùng rác, muốn nhét đồ trong tay vào thùng.
Bác Vương quầy bán quà vặt nhìn thấy, vội vàng chạy ra: “Ấy ấy ấy, toàn là đồ mới.”
Lâm Tùy Ý quay mặt nhìn bác: “Bác muốn?”
Bác Vương nói: “Không phải tôi muốn. Đều là đồ mới, cậu ném đi không lãng phí hả?”
Lâm Tùy Ý: “Cho bác hết, dù sao cũng vứt.”
Nhét hết vào ngực bác Vương, Lâm Tùy Ý tính toán dẹp đường hồi phủ, sau này thuận theo Thiên Đạo, khi nào tình kiếp tới thì khi đó chịu.
Đi vài bước, cậu nghe thấy bác Vương thở dài một tiếng: “Nào có ai nhận người thân như cậu, bỏ rơi đứa nhỏ nhiều năm như vậy, hiện tại mới đi tìm. Đứa nhỏ không chịu nhận là bình thường.”
“…” Lâm Tùy Ý không thể tin nổi xoay người nhìn bác: “Hả, bác nói cái gì vậy?”
Bác Vương nói: “Cậu là bố ruột Lâu Lệ.”
Lâm Tùy Ý: “Tôi?”
“Trời.” Bác Vương nói: “Láng giềng truyền khắp nơi, nói bố ruột Lâu Lệ đã tìm tới cửa. Hôm bữa cậu hỏi tôi tòa nhà số 7 ở đâu, còn hỏi thăm Lâu Lệ. Cậu không phải bố nó thì là ai?”
Lâm Tùy Ý đang muốn nói ‘Bố thằng bé chết rồi’, bác Vương liên tục thở dài: “Đứa nhỏ Lâu Lệ số khổ, đi theo Lâu Hải và Phương Toa Toa chưa đầy hai năm thì hai vợ chồng có thai. Sợ trả Lâu Lệ về viện phúc lợi sẽ giảm phúc của đứa bé trong bụng vất vả mãi mới có, mới nuôi Lâu Lệ tiếp. Một đứa con ruột, một đứa nhận nuôi, bất công đến tận Thái Bình Dương.”
“Máu mủ ruột rà, bất công là chuyện thường tình. Hỏng là ở chỗ… Hầy.” Bác Vương thở dài.
Lâm Tùy Ý nuốt câu ‘Bố thằng bé đã chết ’, hỏi: “Hỏng cái gì?”
Bác Vương nói: “Hai năm trước, đứa bé Lâu An kiểm tra ra bệnh bạch cầu, chữa bệnh dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, hai vợ chồng không rảnh lo cho Lâu Lệ. Lâu Hải à, ban ngày buổi tối đi tìm việc làm, Phương Toa Toa ở bệnh viện chăm con, không ai lo cho Lâu Lệ. Láng giềng thấy Lâu Lệ đáng thương, thi thoảng gọi tới nhà ăn cơm. Nhưng một lần hai lần thì được, ai có thể chăm sóc cho Lâu Lệ mãi. Điều kiện mọi người cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.”
Nhìn bác Vương lại muốn thở dài, Lâm Tùy Ý nói: “Bác đừng thở dài, kể tiếp đi.”
“Đại loại là như thế này.” Bác Vương nói: “Đứa nhỏ Lâu Lệ ấy, ngày thường đi nhặt chai lọ vại bình đi bán. Bán nhiều tiền một chút, một ngày ăn một bữa cơm, bán ít tiền thì hai ba ngày ăn một bữa cơm.”
Lâm Tùy Ý trầm mặc, nghĩ tới buổi tối hôm đó Lâu Lệ ăn ba tô mì.
Ngay sau đó, cậu hiểu ra quan hệ giữa ‘bán máu’ và ‘ ăn cơm’.
Bác Vương nhìn mặt Lâm Tùy Ý: “Cậu rất trẻ, thật sự là bố ruột Lâu Lệ?”
Lâm Tùy Ý: “Không phải.”
Lão Vương: “Vậy cậu?”
Lâm Tùy Ý: “Về sau sẽ có quan hệ, nhưng hiện tại không có.”
Bác Vương như lọt vào sương mù: “Hở.”
Lâm Tùy Ý duỗi tay: “Đồ.”
Bác Vương vội trả đòi ôm trong lòng cho Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý xách đồ vật đi tới tòa nhà số 7, đi được nửa đường lộn trở lại, mua một túi thức ăn to ở quầy bán quà vặt, mới một lần nữa trở lại nhà số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7.
“Đúng là số khổ.” Lâm Tùy Ý lầm bầm lầu bầu.
Cậu tính ra Lâu Lệ số khổ, nhưng hai chữ ‘số khổ’ quá trừu tượng, người thiên hạ mệnh khổ nhiều dữ dội, đã không thể cứu, Lâm Tùy Ý sẽ không bấm đốt ngón tay tính sâu hơn. Nhưng sau khi vô tình biết được, Lâm Tùy Ý vẫn không nỡ bỏ mặc.
Cậu tôn trọng thuận theo Thiên Đạo, sẽ không thay đổi tình cảnh Lâu Lệ, ít nhất cậu muốn đưa đồ trong tay cho bé.
Dù sao cũng mua rồi.
Lâm Tùy Ý giơ tay muốn gõ cửa, trong phòng đột nhiên truyền đến âm thanh chai rượu bị đập vỡ.
Cậu khựng lại, nghĩ đến trán Lâu Lệ bị mảnh chai rượu cứa thành vết thương, đập cửa rầm rầm rầm.
Trong phòng không ngừng truyền đến âm thanh đổ vỡ, cùng tiếng la hét ầm ĩ.
Lâm Tùy Ý không gõ cửa nữa. Cậu lui phía sau hai bước, giơ chân đạp cửa.
Trong nhà Lâu Hải nằm ườn dưới sàn như bùn lầy, Phương Toa Toa từ bệnh viện về nhà lấy quần áo tắm rửa chỉ vào mũi Lâu Hải, mắng to: “An An nằm viện cần tiền, ngày nào cũng cần tiền, còn hai năm nữa là có thể làm phẫu thuật, nhà chúng ta có tiền giải phẫu không? Ông không đi làm, ở nhà uống rượu? Ông có quan tâm đến An An không hả?”
Lâu Hải lẩm bẩm: “Mấy năm nay tôi làm còn mệt hơn chó, nghỉ ngơi một chút không được à?”
“Nghỉ ngơi?” Phương Toa Toa chất vấn: “An An còn nằm viện, sao ông dám nghỉ ngơi?”
Lâu Hải: “Mắc cái gì tao không thể nghỉ ngơi? Dựa vào cái gì tao không thể nghỉ ngơi!”
Cảm xúc dâng trào, Lâu Hải túm lấy chai rượu bên cạnh ném tới trước mặt Phương Toa Toa.
Phương Toa Toa kêu to: “Ông ném tôi?”
Hai bên khắc khẩu chí chóe, Lâu Lệ im lặng đứng một bên, là một người xem không ai chú ý.
Nhưng người đứng xem trước sau chưa từng nhìn bọn họ, chỉ khi cửa sắt bị phá mới ngẩng đầu.
Sau đó bé bị Lâm Tùy Ý nắm tay, không nói hai lời, không phân trần mà kéo từ trong nhà đi ra ngoài.
Phía sau, đôi vợ chồng bận cãi lộn, không phát hiện cửa bị người ta bạo lực đạp mở, một người trong nhà bị mang đi mất.