Lâm Chính hít sâu một hơi, trực tiếp cầm lấy cái túi mà không nói lời nào.
Anh hiểu tính cách của Tô Nhu và biết rằng nếu anh từ chối thì cô sẽ không đồng ý.
"Được rồi Tiểu Nhu, chúng ta xuất phát thôi".
Lâm Chính nói.
"Được rồi, tôi sẽ đi sắp xếp đồ đạc".
Tô Nhu nói xong lại chạy vào phòng.
Một lúc sau, Tô Nhu mang theo túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài.
"Không phải là chuyển nhà, sao em lại mang theo nhiều đồ như vậy? Hơn nữa, anh đã sắp xếp cho em một phòng ở Học viện Huyền Y Phái, ở đó đầy đủ hết mọi thứ".
Lâm Chính cười khổ nói.
"Tôi biết".
Tô Nhu gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều.
Nhưng vừa lúc Lâm Chính bước ra khỏi phòng thì đột nhiên có điện thoại gọi tới.
Nét mặt Lâm Chính thay đổi đột ngột sau khi trả lời điện thoại.
Bên kia điện thoại là giọng của Từ Thiên.
"Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi. Cô Lạc đang gặp rắc rối, cậu có thể cử người tới giúp được không?"
Giọng nói của Từ Thiên có chút lo lắng.
"Địa chỉ ở đâu?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Khu ngoại ô phía Tây Giang Thành".
Từ Thiên khàn giọng nói.
"Tôi sẽ tới đó ngay".
Lâm Chính vội vã đáp, sau đó nói với Hồng Diệp bên cạnh: "Đưa cô Tô đến Học viện Huyền Y Phái".
"Lâm tiên sinh, hay là để tôi giải quyết vấn đề ở bên đó cho?"
Hồng Diệp khàn giọng hỏi.
Hồng Diệp cũng là một cao thủ võ thuật có sức mạnh không hề tầm thường.
"Cô ra tay không tiện, tuy rằng cô đã thay đổi dung mạo, nhưng võ công của cô có thể dễ dàng bị người khác nhìn ra. Tôi đã phái người của đội Thiên Long tới đây, khi hai người đi ra khỏi đây, đội Thiên Long sẽ xác định được vị trí và bảo vệ hai người. Trước tiên hãy tới Học viện Huyền Y Phái, sau khi tôi đón mọi người đến đó rồi sẽ vạch ra kế hoạch tiếp theo".
Lâm Chính nói bằng giọng trầm trầm, sau đó đẩy cửa sổ trong phòng ra, nhảy lên, lao ra từ độ cao hơn mười tầng.
Nhìn Lâm Chính hóa thành một dải cầu vồng bay lên trời, trong mắt Tô Nhu lóe lên tia sáng kỳ lạ.
"Cô là Hồng Diệp phải không?"
"Vâng, cô Tô".
"Chủ tịch Lâm đã luyện thành tiên nhân rồi sao?"
"Cái này... tất nhiên là không phải".
"Vậy thì cơ thể của anh ấy chắc chắn khác với người thường phải không?"
"Điều này là đương nhiên. Lâm tiên sinh có thể được coi là cao thủ y võ mạnh nhất thế giới, mà trong đó thì y thuật vượt xa võ thuật. Những người tinh thông y thuật như anh ấy nhất định sẽ cải thiện thể chất của bản thân. Bây giờ, cho dù anh ấy có sống hàng trăm năm nữa cũng là điều hết sức bình thường".
"Có thể sống mấy trăm năm sao? Vậy đối với một người bình thường như tôi, sống tới trăm tuổi đã coi là sống lâu lắm rồi!"
Đôi mắt Tô Nhu chớp chớp, cô hít một hơi thật sâu nói: "Vậy thôi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, đi thôi!"
"Xin mời đi lối này, cô Tô".
…
Lâm Chính dựa theo vị trí Từ Thiên gửi, lao thẳng một mạch, tốc độ cực nhanh.
Từ sau khi trở mặt với Đại hội, Lâm Chính đã bảo Lạc Thiên trốn bên ngoài một thời gian.
Dù sao chỉ mình Tô Nhu cũng đủ để Lâm Chính đau đầu.
Về phần Lạc Thiên, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Dù sao cô ấy cũng biết thân phận của anh.
Nhưng lúc này Lâm Chính không dám để Lạc Thiên ở bên ngoài lâu hơn nữa, chỉ có thể nhờ Từ Thiên đưa cô ấy trở về.
Hiện tại trên thế giới không có nơi nào an toàn bằng Học viện Huyền Y Phái.
Nhưng anh không thể ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở ngoại ô Giang Thành.
Xung quanh Từ Thiên không thiếu cao thủ.
Nhưng nếu ngay cả Từ Thiên cũng cảm thấy khó khăn thì chắc chắn là do cao thủ của Đại hội nhúng tay vào.
Lâm Chính không dám lơ là chút nào, trực tiếp thúc giục sức mạnh chân long lao về phía trước nhanh đến mức vượt cả vận tốc âm thanh.
Không lâu sau, Lâm Chính đã tới vùng ngoại ô phía Tây.
Nhưng ngay khi anh đến đây, một khí tức đáng sợ bao trùm khoảng không xung quanh...