Tần Ninh lại cười hỏi: “Nhưng Xá Lợi Tử này có hình dáng thế nào, ta đâu có biết? Vậy thì ta biết tìm thế nào?”
Dực vương cười ha ha nói: “Ta có thể cho ngươi lợi ích vô cùng lớn, mà cái giá chính là ngươi phải thần phục ta, làm Thần Sử của ta, sống trong Thương Mang đại thế giới nếu như ngươi gặp được Xá Lợi Tử kia, thì ngươi sẽ cảm nhận được!”
“Thần Sử?”, Tần Ninh hỏi ngược lại: “Vậy Thần Sử mà ngươi nói, có phải là làm nô lệ cho ngươi không vậy?”
Dực vương nghe vậy, giọng nói thoáng ngả ngớn: “Nô lệ của bổn tọa, không phải ai cũng xứng để làm!”
“Thần Sử, ta sẽ ban cho ngươi một số quyền lợi nhất định, hơn nữa nô lệ của thuộc hạ bổn tọa, ngươi cũng có thể sai khiến bọn chúng!”
“Thế nào? Làm Thần Sử của ta, ta có thể khiến cho ngươi có được sự thăng tiến cực lớn, đồng thời nếu như ngươi giúp ta tìm được Xá Lợi Tử, ta thậm chí có thể để cho ngươi làm cánh tay đắc lực của ta!”
Nhìn thấy đường đường Dực vương mà còn để tâm đến Xá Lợi Tử như vậy, Tần Ninh càng khẳng định giá trị của phong thần châu tuyệt đối là không thể đo lường.
Làm Thần Sử của Dực vương có thể có được lợi ích, nhưng chắc chắn sẽ bị Dực vương khống chế.
Điểm này, Tần Ninh đương nhiên sẽ không đồng ý.
Tần Ninh mỉm cười, từ từ nói: “Ta đương nhiên...”.
“Đồng ý với hắn ta!”
Bỗng nhiên, Tần Ninh nghe thấy một tiếng nói, biểu cảm trên cả gương mặt đều ngây ra.
“Đồng ý với hắn ta!”
Giọng nói từ hư vô lại lần nữa vang lên, nói: “Khống chế mà hắn ta lưu lại, ta sẽ giải quyết giúp ngươi”.
Mà lúc này.
Dực vương nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt âm u tĩnh lặng.
Hắn ta vô cùng mong chờ Tần Ninh có thể đồng ý.
Hắn ta không hề hay biết, Tần Ninh này rốt cuộc là vì sao lại có thể kết nối được với hắn ta.
Sống đã không biết bao nhiêu vạn năm, chuyện mà hắn ta không biết đã rất ít.
Điểm này đủ để chứng minh Tần Ninh rất phi phàm.
Hoặc có lẽ, Tần Ninh thực sự có thể giúp đỡ được cho hắn ta!
Cho dù Tần Ninh không giúp được hắn ta, đối với người đường đường là Dực vương, cũng sẽ không tổn thất gì.
Tần Ninh nhìn về phía Dực vương, cười nói: “Ta đương nhiên... đồng ý!”
“Làm Thần Sứ của ngươi, làm việc cho ngươi, không có vấn đề gì, nhưng ta phải nói trước, ta đồng ý, không có nghĩa là ta làm được, ngươi hiểu không?”
Dực vương mỉm cười nói: “Ta hiểu, chỉ cần ngươi cố gắng hết sức, tương lai ngươi sẽ có được những thứ tốt hơn, nhưng nếu như ngươi không cố gắng hết sức, vậy thì thứ ngươi có thể lấy được từ chỗ bổn tọa, cũng chỉ có như vậy mà thôi”.
Dực vương vừa nói, bàn tay phất một cái.
Giữa đất trời, từng đốm sáng bao trùm, cuối cùng hóa thành một pho tượng điêu khắc to cỡ bằng bàn tay.
Pho tượng có màu vàng kim, sáng lấp lánh, bên ngoài lớp vàng của pho tượng, thấp thoáng như có một làn sương mù bao phủ.
Tần Ninh chỉ mới hít một hơi, lập tức đã cảm giác được cả hồn phách của mình như sắp bay lên!
“Đây là vật gì?”
Tần Ninh hỏi.
“Đây là Nguyên được ngưng tụ bởi một giọt tinh huyết của bổn tọa!”
Dực vương nói bằng giọng đầy kiêu ngạo: “Giọt tinh huyết này được bổn tọa làm loãng đến hàng nghìn hàng vạn lần, ngưng tụ thành viên Nguyên này, ban tặng cho ngươi, có thể khiến cho ngươi có được khả năng thăng cấp và thoái biến vượt bậc, mà một khi ngươi dung hòa nó, đương nhiên trên người ngươi cũng có ấn ký của bổn tọa!”
Nghe vậy, Tần Ninh bật cười nói: “Ngươi keo kiệt quá đấy, đã muốn khống chế ta rồi, còn trù ếm ta nữa, mà chỉ cho ta có một giọt tinh huyết, một giọt thì cũng thôi, lại còn làm loãng đến nghìn vạn lần?”
Nghe vậy, ánh mắt khinh bỉ của Dực vương nhìn chằm chằm Tần Ninh.
“Ngươi là một tiểu tiên, đến cảnh giới của thần còn chưa đạt được, lại vọng tưởng muốn hấp thu một giọt tinh huyết của bổn tọa?”
“Nếu không làm loãng đến nghìn vạn lần, thì một giọt tinh huyết của bổn tọa đủ để khiến ngươi chết mấy vạn lần, ngươi hiểu chưa?”
“Cách biệt giữa ngươi và bổn tọa chính là cách biệt giữa trời và đất!”
Tần Ninh bĩu môi nói: “Ngươi có phải là đang khoác lác không?”
“Ta...”.