Dịch Duy về đến trong sân bế con, rồi đi Hải Đường Uyển.
Tôn Kỳ nhìn thấy Dịch Duy bế đứa nhỏ vào, nhanh chóng bước nhanh đi qua đón đứa nhỏ gọi: "Cục cưng."
Tôn Kỳ ôm đứa nhỏ vào trong lòng nhẹ nhàng đung đưa, nhìn Dịch Duy nói: "Cụ bà kia không làm gì cậu chứ? Bà ta có làm khó cậu không?"
"Ở nhà họ Cố, không ai có thể làm gì tớ, bà ta dù muốn làm khó tớ, cũng sẽ không dùng phương thức như vậy, như vậy chỉ sẽ khiến Cố đổng có lý do tức giận nóng giận với bà ta." Dịch Duy ngồi xuống uống hớp trà nói: "Bà ta chỉ muốn dạy dỗ tớ mấy câu trút cơn giận, thuận tiện thăm dò tớ có để ý chuyện Cố đổng ở bên ngoài nuôi phụ nữ hay không, đáng tiếc bà ta không những không thể trút giận, hình như còn tức giận hơn."
"Thăm dò cậu có để ý Cố đổng ở bên ngoài nuôi phụ nữ hay không?" Tôn Kỳ nhịn không được bật cười: "Xem ra mục đích của cậu đã đạt được."
"Cái này còn không tính là đạt được mục đích, phải xem họ tiếp theo chuẩn bị làm thế nào." Dịch Duy thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu, cũng là chân chính bắt đầu."
"Không nói những cái này nữa, đời người, sống vui vẻ là quan trọng nhất." Tôn Kỳ bế đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh Dịch Duy, xoay đứa nhỏ về phía Dịch Duy nói: "Nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp này, cuộc đời còn có cái gì đáng để không vui sao?"
Dịch Duy lộ ra nụ cười mỉm, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Đứa nhỏ cũng cười lên.
"Bé cười rồi!" Tôn Kỳ kinh ngạc vui vẻ nói: "Tớ lần đầu nhìn thấy bé cười, quá đáng yêu."
Hai người chọc đứa nhỏ chơi đùa, đứa nhỏ chỉ lớn như vậy, mỗi ngày ăn rồi ngủ chính là cuộc sống thường ngày của bé. Đợi đứa nhỏ sau khi lại ngủ, hai người sẽ yên tĩnh học tập trông coi ở bên cạnh.
Ngày hôm sau Dịch Duy phải đến trường đi học, thuận tiện trước đưa đứa nhỏ đến nhà họ Mễ, đợi sau khi học xong trên trường, lại đi nhà họ Mễ học tập dưới sự hướng dẫn của mẹ nuôi, rồi lại mang con đi công ty đợi Cố Nhạc Sán cùng nhau về nhà.
Dịch Duy bế con, vừa đi vào văn phòng, vừa nhìn con nói: "Chúng ta đến đón cha về nhà, cục cưng của chúng ta mới hơn hai tháng, đã đi đón cha về nhà, thật sự quá ngoan, phải hay không? Hỏi thử cha có vui không, cục cưng chúng ta mới hai tháng, đã có thể hiếu thảo với cha."
"Hôm nay mệt không?" Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy hỏi.
"Không mệt." Dịch Duy lắc đầu, đi đến bên cạnh anh, đưa mặt con về phía anh nói: "Nào cục cưng, cho cha một nụ hôn thơm mùi sữa nào."
Cố Nhạc Sán đón lấy con bế vào trong lòng, hôn nhẹ một cái lên gương mặt nhỏ của con.
"Còn bao lâu nữa có thể về nhà?" Dịch Duy tựa lên bàn làm việc nói.
"Còn có hai phần văn kiện xem xong kí tên là có thể về." Cố Nhạc Sán nói.
"Được." Dịch Duy đón lấy con nói: "Chúng ta không quấy rầy cha làm việc nữa, ở một bên yên lặng chờ, để cho cha nhanh chóng làm xong việc, được không cục cưng?"
Cố Nhạc Sán tiếp tục xem xong văn kiện, Dịch Duy bế con đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống chờ đợi, trước đó hai người đã thương lượng xong, đến lúc tan làm sẽ cố gắng nhanh chóng về nhà, thực sự không làm xong công việc sẽ mang về nhà làm, như vậy trong một năm, ít nhất có hơn một nửa thời gian, ba người họ có thể lợi dụng thời gian buổi tối đồng hành và sống chung với nhau.
Đợi Cố Nhạc Sán xem xong văn kiện, hai người mang con cùng nhau về nhà.
Ăn xong cơm tối, tắm rửa xong, Dịch Duy bế con tựa vào trong lòng Cố Nhạc Sán. Cố Nhạc Sán ấn điều khiển, màn hình rộng lớn hạ xuống trước giường, trên màn hình chia thành bốn phần, toàn là ghi âm hội nghị quan trọng của công ty trong ngoài nước, tay Cố Nhạc Sán còn đặt lên laptop tiến hành ghi chép.
Dịch Duy cảm thấy để cho con từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất không có gì không tốt, cho dù sau này không hứng thú với chuyện của công ty, nhưng hiểu và học tập cũng không có gì xấu.
Dịch Duy ngồi dậy, đặt con lên giường, nhẹ nhàng giúp bé tập thể dục. Cậu vốn muốn chia chút lực chú ý nghe nội dung hội nghị, tuy cậu bây giờ ở công ty, còn là chức vị trợ lý của Cố Nhạc Sán, nhưng những hội nghị quan trọng này không phải cậu nên nghe, nhưng cậu bây giờ còn có thêm một thân phận khác, nghe một vài nội dung hội nghị này học tập một chút cũng rất tốt.
Nhưng bốn nội dung hội nghị chiếu cùng lúc, nội dung công việc hoàn toàn không giống nhau, cậu nghe sơ qua một lát đầu óc liền rối loạn. Lại xoay đầu nhìn Cố Nhạc Sán, anh vừa nghe vừa ở trên máy tính nhanh chóng ghi chép lại một vài quyết định quan trọng, trong lòng Dịch Duy bỗng nhiên dâng lên một cảm giác sùng bái.
Cố Nhạc Sán cảm nhận được ánh mắt của Dịch Duy, xoay đầu nhìn về phía cậu: "Sao vậy?"
"Cố đổng quả nhiên giỏi giang, em trước đây đứng đầu trong danh sách ở học viện kinh tế, nhưng những nội dung hội nghị này, chỉ nghe một trong những cái đó thôi mà em còn chả nghe hiểu lắm, nhưng anh có thể đồng thời nghe bốn nội dung hội nghị khác nhau, cũng từ trong đó nghe được tin tức mình muốn, cái này có mấy người có thể làm được?" Dịch Duy nằm sấp vào trong lòng Cố Nhạc Sán nhìn anh nói: "Em rất sùng bái anh nha Cố đổng."
"Quen rồi mà thôi, thời gian dài, nghe nhiều, em cũng có thể làm được." Cố Nhạc Sán ôm Dịch Duy nói: "Dù sao năng lực học tập của em rất mạnh."
"Dù em thông qua cố gắng rèn luyện và học tập, cũng đồng thời nghe rõ bốn nội dung hội nghị, nhưng em vĩnh viễn không có được năng lực giống như anh." Dịch Duy vẫn tự mình biết rõ mình, cậu ngồi dậy, bế con lên nói: "Cục cưng, nhìn xem cha có bao nhiêu giỏi giang, cục cưng chúng ta sau này chăm chỉ học theo, cả đời hưởng thụ vĩnh viễn."
Dù là Dịch Duy, trong lòng không khỏi cảm thán, giữa vạn vật trên thế giới, giữa các vận mệnh không giống nhau, khởi điểm của một vài người, là điểm cuối mà rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể đến được.
Dịch Duy lại bế con tựa vào trong lòng Cố Nhạc Sán, trong lòng cậu rất yên bình, cậu thích cuộc sống thế này, cho dù lặp lại ngày qua ngày, cậu cũng cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc. Đáng tiếc có rất nhiều chuyện còn chưa cắt đứt hoàn toàn, chỉ có giải quyết hoàn toàn những chuyện kia, mới chân chính có năm tháng lặng lẽ yên bình, bây giờ chỉ là trong cuộc sống hỗn loạn, tạm thời có được một ít thời gian rảnh rỗi.
Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Dịch Duy đi gia học lên lớp.
Dịch Duy đi vào đại sảnh, nhìn thấy Tôn Kỳ và em trai cậu ta ngồi trên sofa, bèn đi về phía bọn họ.
"Sao thế?" Dịch Duy thấy Tôn Ngọc tâm trạng dường như không tốt lắm, nhìn Tôn Kỳ hỏi.
"Lần này trong danh sách được tiến cử cho giáo viên nổi tiếng, không có nó." Tôn Kỳ thở dài nói: "Nó vì chuẩn bị cuộc thi sang năm nhà cũng không về, luôn ở nước ngoài luyện tập làm chuẩn bị, cuộc thi cũng lấy được giải, vốn cho rằng cơ hội được nằm trong danh sách tiến cử rất lớn, nhưng hy vọng vẫn tan vỡ."
"Cho tớ xem đánh giá tiến cử của giáo viên." Dịch Duy hỏi.
Tôn Kỳ lấy ra điện thoại của Tôn Ngọc mở ra, đưa cho Dịch Duy xem.
"Đánh giá này rất cao, hơn nữa cũng không có ghi chép sai phạm, hơn nữa số lần đoạt giải cũng đủ, sao có thể không được tiến cử?" Dịch Duy nghi ngờ hỏi.
"Nói là lần này học sinh xuất sắc nhiều, người được tiến cử, thích hợp hơn nó." Tôn Kỳ lại thở dài, cảm thán nói: "Học sinh có giáo viên nổi tiếng hướng dẫn, và không có giáo viên nổi tiếng hướng dẫn, từ các phương diện mà nói khác biệt rất lớn, chỉ có thể đợi cơ hội lần sau."
Để được bậc thầy nổi tiếng hướng dẫn, không chỉ hao tốn tiền của, còn phải có quan hệ có cửa sau, hoặc được bậc thầy nhìn trúng nhận làm học sinh, xác suất cơ hội như vậy càng nhỏ hơn.
Dịch Duy trả điện thoại cho Tôn Kỳ, nhìn Tôn Ngọc nói: "Em về trước đi, đợi anh học xong, đi giúp em hỏi thử, xem còn có khả năng thêm em vào danh sách tiến cử hay không."
Tôn Ngọc sửng sờ hỏi: "Thật sao?"
"Ừm, nhanh về nghỉ ngơi đi." Dịch Duy đứng lên cùng Tôn Kỳ đi về phía phòng học.
Tôn Kỳ nói với Dịch Duy: "Việc này nếu không được thì bỏ đi, cậu đừng xung đột với những người quyết định chuyện, tuy cậu đã kết hôn với Cố đổng, nhưng gia học làm việc đều có lưu trình, không cần bởi vì chuyện này, truyền ra cái gì không có lợi với cậu."
"Không cần lo lắng, tớ trong lòng hiểu rõ." Dịch Duy mỉm cười nói.
Sau khi học xong, Dịch Duy mang Tôn Kỳ đi đến chỗ giám sát gia học, nói thẳng với nhân viên công tác bản thân muốn tra xem tất cả tư liệu lưu trình tiến cử học sinh chuyên ngành đàn piano lần này.
Nhân viên quản lý không dám đắc tội Dịch Duy, nhưng hắn cũng không mở ra quyền hạn những tư liệu này, chỉ có thể nói với Dịch Duy: "Chuyện này do phó giám sát phụ trách, nên cần phải do phó giám sát cấp quyền hạn, mới mở ra được những văn kiện này."
"Phó giám sát có ở không?" Dịch Duy hỏi.
"Ở văn phòng." Nhân viên quản lý hỏi.
Dịch Duy lại đi đến bên ngoài văn phòng phó giám sát ấn chuông cửa, một lát sau, hai cánh cửa lớn tự động mở ra ở bên trong.
Dịch Duy vừa đi vào, nhìn thấy phó giám sát Hứa Bằng đang nhàn nhã uống trà, cậu trước đây chỉ đi qua văn phòng tổng giám sát, đây là lần đầu tiên đến văn phòng phó giám sát, chỗ này còn lớn hơn sa hoa hơn văn phòng tổng giám sát.
"Có chuyện gì?" Hứa Bằng đầu cũng không ngẩng lên hỏi.
"Tôi muốn xem thử tư liệu tiến cử học sinh chuyên ngành đàn piano lần này, xin phó giám sát cấp quyền hạn." Dịch Duy nói.
"Cậu muốn xem?" Hứa Bằng xem thường nói: "Cậu chỉ là học sinh, có tư cách gì yêu cầu xem tư liệu? Chỉ dựa vào cậu kết hôn với Nhạc Sán, đã cảm thấy bản thân có thể ở nhà họ Cố muốn làm gì thì làm? Nhà họ Cố thì có thể, nhưng ở gia học nhà họ Cố thì không thể!"
"Tôi là trợ lý bên cạnh của Cố đổng, lúc có vấn đề, có trách nhiệm tìm hiểu rõ tình huống sau này tiến hành báo cáo với Cố đổng, có cần tôi để Cố đổng gọi điện thoại cho ông, để anh ấy đích thân nói với ông một tiếng?"
Tay Hứa Bằng đang pha trà ngừng lại, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Duy nói: "Tôi là cậu ruột của Nhạc Sán, trong nhà cậu không dạy cậu, thấy trưởng bối phải gọi thế nào sao?"
"Cậu của Cố đổng họ Diệp, anh ấy không nói cho tôi biết anh ấy có cậu họ Hứa, Cố đổng không thừa nhận họ hàng, tôi không dám nhận lung tung." Dịch Duy mỉm cười nói.
Hứa Bằng là em họ nhỏ nhất của Hứa Hoa, căn bản không thể tính là cậu ruột của Cố Nhạc Sán, hắn nói như vậy chẳng qua là tự nâng cao thân phận, muốn ở trước mặt Dịch Duy bày ra cái giá trưởng bối.
"Lời này của cậu có ý gì?" Hứa Bằng thả mạnh ly trà xuống.
"Không có ý gì, cho dù ở trước mặt bà hai, tôi cũng nói như vậy, ông có thể truyền lời này nói cho bà hai biết, xem bà ấy nói thế nào." Dịch Duy vẻ mặt không sao cả nói: "Nếu phó giám sát không bằng lòng cấp quyền hạn, vậy tôi gọi điện thoại cho Cố đổng, để anh ấy cấp quyền hạn đặt biệt ở gia học muốn xem cái gì thì xem cái đó."
Dịch Duy xoay người muốn rời đi, Hứa Bằng lập tức gọi: "Đợi đã! Tôi cấp quyền hạn cho cậu, cậu đi xem đi."
"Thực sự không cần phiền phó giám sát, chuyện nhỏ này, để cho người nhàn rỗi như Cố đổng làm đi, phó giám sát ông tiếp tục uống trà là được." Dịch Duy vừa ấn gọi điện thoại cho Cố Nhạc Sán, vừa đi ra ngoài.
"Cậu!" Hứa Bằng đứng lên.
"Cố đổng, anh bây giờ rảnh không?" Dịch Duy sau khi Cố Nhạc Sán nhận điện thoại bèn hỏi.
"Bây giờ ở văn phòng, đợi lát nữa phải đi họp, có chuyện sao?" Cố Nhạc Sán hỏi.
"Em cảm thấy danh sách tiến cử học sinh chuyên ngành đàn piano lần này có vấn đề, là trợ lý của Cố đổng anh, em muốn thay anh tra xem một chút, nhưng phó giám sát bận uống trà, không có thời gian cấp mở quyền hạn cho em, em nghĩ Cố đổng chắc không có bận như ông ấy, Cố đổng dù bận, việc bận ấy cũng không quan trọng bằng phó giám sát uống trà, anh nói phải không?" Dịch Duy giả vờ nói rất to, khiến nhân viên công tác chỗ này đều nghe thấy.
"Vậy dùng quyền hạn của tôi đi, em thay tôi xem quản lý." Cố Nhạc Sán cưng chiều nói.
"Được, Cố đổng." Dịch Duy lập tức trả lời, ngắt máy, xoay người nhìn về phía Hứa Bằng và nói: "Cố đổng để tôi dùng quyền hạn của anh ấy, thay anh ấy xem quản lý, có quyền hạn của Cố đổng, sau này cũng không cần phiền phó giám sát nữa. Đợi tôi đi công ty báo cáo tính huống với Cố đổng, tôi sẽ nói với Cố đổng, sau này để cho phó giám sát ở văn phòng uống trà là được, việc khác, không cần làm phiền phó giám sát làm nữa."
Hứa Bằng nhìn Dịch Duy, tức đến sắc mặt đỏ bừng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang
Chương 57: Quyền hạn
Chương 57: Quyền hạn