Dịch Duy đã đến, trực tiếp từ sân bay đi đến địa điểm tiến hành thi đấu, hiệp hội tâm lý học Aytersburg.
Vệ sĩ mở cửa xe, Dịch Duy xuống xe, ngẩng đầu nhìn kiến trúc cổ điển tráng lệ trước mắt, mang người đi về phía bậc thềm.
Đặng Tụng lần này với tư cách là trợ lý của Dịch Duy, mang người đi theo Dịch Duy, sau khi vào đại sảnh hiệp hội, Đặng Tụng lấy ra tư liệu đi làm thủ tục giúp Dịch Duy.
Dịch Duy ngồi trên sofa đại sảnh, gửi tin nhắn cho Cố Nhạc Sán và mẹ nuôi, nói cậu đã đến hiệp hội tâm lý, lúc vừa xuống máy bay, cậu đã gọi điện thoại cho họ.
Dịch Duy có thư tiến cử của Mễ Tuyết, cho nên các loại thủ tục làm rất nhanh, ước chừng mười phút, Đặng Tụng cấm lấy một tấm thẻ từ đi qua.
"Cậu Dịch Duy, thủ tục nhận phòng và thi đấu trong đó, đều cần dùng đến tấm thẻ từ này, cậu nhất định phải bảo vệ tốt." Đặng Tụng nói.
Dịch Duy nhận lấy nhìn tấm thẻ từ, rồi nói: "Tôi biết rồi, tiếp theo chỉ có thể một mình tôi vào, các người đi khách sạn nghỉ ngơi đi, có chuyện tôi sẽ liên lạc với các người."
"Được." Đặng Tụng trả lời cũng không lập tức rời đi, mà nhìn Dịch Duy đứng lên đi vào, để cho mấy vệ sĩ canh giữ ở chỗ này, rồi mang người khác rời đi, đến sống ở khách sạn gần đây.
Dịch Duy ngẩng đầu nhìn bản đồ trên tường, rồi đi về phía chỗ quản lý, đi làm thủ tục nhận phòng.
Dịch Duy đi vào đại sảnh chỗ quản lý, đi đến bên quầy lễ tân, đưa lên thẻ từ của mình, đợi một lát, nhân viên công tác đặt thẻ từ còn có thẻ phòng và thẻ bảng tên người tham gia thi đấu đến trên quầy lễ tân, lại đặt thêm một cuốn nhận phòng của hiệp hội để cậu kí tên.
Dịch Duy cầm bảng tên lên nhìn, nhìn thấy bên trên viết khu D sửng sờ, dùng tiếng nước ngoài hỏi: "Người tiến cử của tôi nói cho tôi biết, tôi được phân đến khu A, trên này có phải viết sai rồi?"
Nhân viên công tác trả lời: "Trên thẻ từ hiển thị tư liệu khu D."
Dịch Duy nghĩ thầm, khác biệt giữa khu A và khu D rất lớn, không chỉ khác biệt về điều kiện sống, còn quan hệ đến khu thi đấu của thi đấu sau này, cậu lấy ra điện thoại, chuẩn bị gọi một cuộc điện thoại hỏi chuyện gì xảy ra.
"Dịch Duy, đã lâu không gặp."
Ngón tay Dịch Duy đang ấn mở điện thoại dừng lại, xoay đầu nhìn về phía Tề Nhiên mang mấy người đi qua, Dịch Tuyên cũng đi theo phía sau hắn ta.
"Biết cậu phải đến, tôi đặc biệt nghe ngóng từ chỗ sư huynh, nghe nói cậu được phân đến khu D?" Tề Nhiên nhìn Dịch Duy nói: "Cậu do quý bà Miller tiến cử đến tham gia, phải được phân đến khu A mới đúng, chẳng qua quý bà Miller tuy danh tiếng vẫn như cũ, nhưng dù sao mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, bà ấy nhiều năm không lộ diện, cũng không có thành thích được nhập vào hiệp hội, cậu do bà ấy tiến cử, sẽ bị phân đến khu D, cũng là chuyện rất bình thường."
"Xin hỏi sư huynh của anh là ai?" Dịch Duy tóm lấy trọng điểm trong lời của hắn ta hỏi.
"Sư huynh tôi tên là Gayer, là người phụ trách sắp xếp phân chia khu vực người tham gia thi đấu lần này." Tề Nhiên mỉm cười nói: "Thuận tiện nhắc nhở, trong nhân viên giám sát thi đấu lần này, có mấy người đều là học sinh của giáo viên của tôi, mà giáo viên tôi cũng là một trong những giám khảo chính."
Dịch Duy nhìn hắn ta nói: "Nói như vậy, cả hiệp hội nằm trong phạm vi thế lực của anh, tôi đến chỗ này tham gia thi đấu, chỉ có thể cắp đuôi làm người phải không? Dù sao tôi trước đây từng đắc tội anh, dựa vào tính cách của anh không thể nào không báo thù phải không?"
"Không nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không xấu như cậu nghĩ." Tề Nhiên thở dài nói: "Tôi trước đây xác thực rất tức giận, nhưng không thật sự muốn làm gì cậu, hơn nữa tôi cũng không muốn đắc tội Cố đổng, nếu không sau này sao dám về nước nữa?"
Thực ra Tề Nhiên đã thông qua Dịch Tuyên biết kế hoạch của Cố Hoành bọn họ, sau khi hắn ta hiểu rõ, cảm thấy phần thắng của bà nội Cố Hoành càng lớn hơn, bởi vì mặc kệ nói thế nào bà cũng là mẹ ruột của Cố đổng, hơn nữa nghe nói Cố đổng rất thích người phụ nữ được nuôi ở bên ngoài kia, hôn nhân của Dịch Duy và Cố Nhạc Sán có thể duy trì bao lâu, còn thật sự không chắc chắn.
"Cho nên anh ở trước mặt tôi nói với tôi nhiều như vậy, đến cùng là muốn biểu đạt cái gì?" Dịch Duy hỏi.
Tề Nhiên bước đến gần, nhỏ tiếng nói: "Tôi vừa rồi đặc biệt nhờ cậy sư huynh tôi, để cho anh ấy giúp cậu đổi đến khu B, cậu có thể dùng tấm thẻ từ lại lần nữa làm nhập phòng là được."
Dịch Duy cười trừ nhìn Tề Nhiên.
"Sao thế?" Tề Nhiên nhìn nét mặt của Dịch Duy sửng sờ nói: "Cậu không tin? Chuyện này tôi không cần phải gạt cậu, cũng không cách nào lừa cậu, thật hay không cậu thử xem sẽ biết rồi?"
Dịch Duy không động, cái gì cũng không nói, chỉ im lặng nhìn hắn ta.
Tề Nhiên bất lực thở dài nói: "Cậu không bằng lòng tiếp nhận ý tốt của tôi thì thôi, người khác còn phải làm thủ tục nhập phòng, cậu có thể nhường không?"
"Vội cái gì?" Dịch Duy nói.
"Tôi đã nói, người khác cũng phải làm nhập phòng, cậu nếu trì hoãn thời gian của người khác, cố tình gây sự, tôi sẽ gọi bảo vệ qua, đến lúc đó cậu mất mặt, cậu không cần cảm thấy tôi đang cố ý báo thù cậu."
"Evie."
Dịch Duy xoay đầu nhìn qua, nhìn thấy người đang đi về phía cậu gọi: "Chú Atlanta."
"Xin lỗi, trên đường tắt đường nên đến trễ, nhận phòng chưa?"
"Mẹ nói với cháu, cháu sẽ được phân đến khu A, nhưng nhân viên công tác nói tư liệu của cháu hiển thị phân đến khu D." Dịch Duy lấy ra thẻ và nhập phòng của hiệp hội nói: "Chú Atlanta, chú có thể giúp cháu hỏi thử là chuyện gì xảy ra không?"
Atlanta nhận lấy đồ trong tay Dịch Duy, xoay người giao cho trợ lý phía sau nói: "Đi tra thử là chuyện gì xảy ra."
Tề Nhiên nhìn Atlanta sửng sờ, hắn ta sao cũng không ngờ đến Atlanta sẽ đến, hơn nữa Dịch Duy còn gọi chú Atlanta.
"Đi thôi, chú mang cháu đi làm quen với người hiệp hội." Atlanta nói.
"Vâng." Dịch Duy gật đầu, đi đến bên cạnh Tề Nhiên, đặt tay lên bả vai hắn ta nhỏ tiếng nói: "Ván cờ này cũng ổn lắm, anh có thể nói là chiếm hết ưu thế, nếu đổi người, nói không chừng anh thắng chắc, xu là không có hiệu quả với tôi, có phải cảm thấy rất đáng tiếc không? Mẹ tôi tuy nhiều năm không xuất hiện, bạn tốt và học sinh của bà cũng không ở quốc gia này, nhưng bà tuyệt đối sẽ không để cho tôi bị người khác tùy ý ức hiếp."
Tề Nhiên nhắm mắt hít sâu một hơi, tay trái dùng sức nắm thành quyền.
Dịch Duy mỉm cười vỗ bả vai hắn ta nói: "Vẫn là lúc thi đấu, chính diện đọ sức với tôi đi."
Sau khi Dịch Duy rời đi, Dịch Tuyên mới nhìn Tề Nhiên hỏi: "Anh Tề Nhiên, người trung niên vừa rồi Dịch Duy gọi là ai?"
"Atlanta-Byronson, quan lớn của quốc gia này, tất cả hiệp hội đều nằm trong phạm vi quản lý của ông ấy." Tề Nhiên sắc mặt khó coi nói.
"Dịch Duy vừa rồi gọi ông ấy là chú, nhưng em từ trước đến nay không biết Dịch Duy còn có một người chú như vậy." Dịch Tuyên nói.
"Cậu cũng không biết, tôi sao có thể biết." Tề Nhiên nghĩ thầm, nếu biết, hắn ta sẽ không làm những chuyện này.
"Như vậy chuyện giúp em đổi khu, có phải đã không thể nào rồi không?" Dịch Tuyên có chút thất vọng nói.
"Bây giờ không phải chuyện đổi hay không đổi, tôi chọc phiền phức cho sư huynh rồi." Tề Nhiên xoay người rời đi.
"Anh Tề Nhiên..." Dịch Tuyên có hơi luống cuống ở lại chỗ cũ.
Cha nuôi của Dịch Duy Berger-Miller, lúc còn rất trẻ, vì từ chối liên hôn, thoát ly gia tộc, đổi tên đổi họ một mình đi lang bạc quốc gia khác, rồi ở quốc gia khác phát triển, sau này yêu đương với Mễ Tuyết và kết hôn, vẫn luôn không về nhà, cũng không đổi về tên họ cũ. Atlanta là em trai ruột của cha nuôi cậu, hai anh em tình cảm tốt, trước khi cha nuôi cậu qua đời, họ vẫn luôn giữ liên lạc, Dịch Duy lúc nhỏ từng gặp người chú này. Lần này Dịch Duy đến thi đấu, mà nơi tổ chức thi đấu, là địa bàn của đối thủ của Mễ Tuyết, cho nên Mễ Tuyết liên lạc với Atlanta, để ông giúp đỡ chăm sóc Dịch Duy.
Dịch Duy là Mễ Tuyết tiến cử tham gia thi đấu, hơn nữa thân phận của cậu là học sinh của Mễ Tuyết, dựa vào thành tích và lực ảnh hưởng của Mễ Tuyết, Dịch Duy nên được phân đến khu A. Mà Tề Nhiên muốn tiến hành tráo đổi khu vực thi đấu của Dịch Duy và Dịch Tuyên, để báo thù Dịch Duy trút giận, lại có thể để Dịch Tuyên đối với hắn ta nói gì nghe nấy, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Mặc kệ Dịch Duy kí tên lên thỏa thuận khu B, hay kí tên lên thỏa thuận khu D, chỉ cần kí tên rồi thì không thể đổi, hắn ta có thể đổi suất khu A vốn dĩ của Dịch Duy thành Dịch Tuyên, mà sư huynh giúp hắn ta hoàn thành chuyện này, là con trai của chủ tịch hiệp hội, cho dù bị phát hiện cũng sẽ không sao.
Nhưng Tề Nhiên ngàn tính vạn tính, sao cũng không thể tính được, Atlanta sẽ bỗng nhiên xuất hiện giúp Dịch Duy chống lưng, cho dù là chủ tịch, cũng phải đối xử khách sáo với Dịch Duy, giáo viên của hắn ta cũng không thể làm gì được.
Chủ tịch hiệp hội biết Atlanta đến, lập tức mang người ra nghênh đón ông.
"Ngài Byronson, ngài hôm nay đích thân đến, là có công vụ gì sao?" Chủ tịch hỏi.
"Không phải công vụ gì, chỉ muốn giới thiệu một người cho các người." Atlanta nói.
"Giới thiệu một người?" Chủ tịch nghi ngờ nói.
"Nó là cháu trai tôi, tên là Evie, đến tham gia thi đấu lần này, người tiến cử nó là vợ của anh cả tôi, Berger-Miller." Atlanta nhìn chủ tịch nói.
Trong một câu ngắn gọn của Atlanta, nhưng lượng tin tức lại quá lớn, chủ tịch trong thoáng chốc hơi phản ứng không kịp, nhìn Dịch Duy sửng sờ một lát mới nói: "Hóa ra cậu ta là người quý bà quý bà Miller tiến cử đến tham gia thi đấu, còn là...là cháu trai...ngài Byronson?"
Atlanta gật đầu, rồi nói: "Nó vừa rồi nói với tôi, nó vốn dĩ phải ở khu thi đấu A, nhưng trên tư liệu lại bị sửa thành khu thi đấu D."
Chủ tịch trong lòng cả kinh, lập tức nói: "Vậy mà có loại chuyện này, tôi lập tức sai người đi điều tra rõ ràng là chuyện gì xảy ra, xin ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho ngài một giải thích."
Atlanta đích thân mang Dịch Duy đi gặp chủ tịch, cũng nói cho chủ tịch biết Dịch Duy là cháu trai ông, cho dù chỗ này là địa bàn của đối thủ của Mễ Tuyết, cũng không có người dám làm gì cậu.
Dịch Duy về đến phòng, nói chuyện điện thoại nửa tiếng với Cố Nhạc Sán, rồi đi phòng tắm đánh răng rửa mặt. Chỉ có khu A mới có phòng riêng, nếu ở phu D, phải năm người sống một phòng.
Dịch Duy từ phòng tắm đi ra nghe thấy tiếng chuông cửa, đi đến bên cạnh nhìn màn hình camera, rồi mở cửa, thấy người bên ngoài hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể nói chuyện với cậu không?" Dịch Tuyên nhìn Dịch Duy hỏi.
"Vào đi." Dịch Duy xoay người đi vào trong, ngồi xuống trên sofa hỏi: "Cậu muốn trò chuyện cái gì?"
Dịch Tuyên đi vào, ngồi xuống đối diện với Dịch Duy, nhìn cậu hỏi: "Tôi... thật tâm có hơi tò mò, sau khi cậu và Cố đổng kết hôn, cảm thấy hạnh phúc không?"
"Rất hạnh phúc." Dịch Duy trả lời.
"Anh ấy ở bên ngoài có người, cậu thật sự không hề để ý?" Dịch Tuyên nghiêm túc hỏi.
"Không để ý." Dịch Duy lắc đầu, thầm nghĩ tôi làm gì phải để ý chính tôi?
"Nếu cậu thật sự yêu Cố đổng, không thể nào không để ý, cho nên cậu thực ra căn bản không yêu Cố đổng, kết hôn với anh ấy chỉ vì để báo thù Cố Hoành và tôi phải không?" Dịch Tuyên nhìn cậu nói: "Hy vọng cậu có thể nói thật, tôi đảm bảo sẽ không nói với bất cứ người nào."
"Tôi chán ghét Cố Hoành và cậu, muốn báo thù các người không sai, mà người tôi yêu sâu đậm duy nhất, đời này chỉ có Cố đổng." Dịch Duy nói.
Dịch Tuyên lại hỏi: "Trước đây luôn có tin đồn Cố đổng có khuynh hướng bạo lực, anh ấy có từng ra tay với cậu chưa?"
"Không có, anh ấy ngay cả một câu nói nặng lời cũng chưa từng nói với tôi, lúc tôi tức giận sẽ cáu kỉnh với anh ấy, nhưng mỗi lần đều là anh ấy dỗ dành tôi, anh ấy chưa từng tức giận với tôi." Dịch Duy mỉm cười nói.
Dịch Tuyên cúi đầu trầm tư, nghĩ lẽ nào nói, Cố đổng cũng không có khuynh hướng bạo lực, chỉ là anh hôm đó thân thể thật sự không thoải mái, cho nên mới tức giận lỡ tay ném y xuống cầu thang?
"Lần này thi đấu, tôi nhất định sẽ thắng cậu!" Dịch Tuyên kiên định nói.
"Cậu ngang hàng với tôi rồi?"" Dịch Duy cười nói: "Cậu khu B đúng không? Vừa rồi Tề Nhiên muốn dùng suất khu A của tôi tráo với cậu đúng không? Cậu nói không chừng ngay cả khu thi đấu B cũng không có được."
"Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dựa vào thành tích của bản thân tiến vào khu A." Dịch Tuyên nói xong đứng lên đi ra ngoài.
Dịch Tuyên thời gian mấy tháng nay, đặt xuống tất cả tình cảm và ý nghĩ mờ ám trong lòng, chuyên tâm cố gắng học tập, giáo viên y cũng khen ngợi y rất có thiên phú, y cuối cùng lại cảm nhận được cảm giác được khẳng định được khen ngợi, lần này y tuyệt đối sẽ không thua Dịch Duy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang
Chương 66: Địa bàn của người khác
Chương 66: Địa bàn của người khác