TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang
Chương 72: Phu nhân ngoại giao

Cố Nhạc Sán muốn đi thành phố Lạc tham gia một buổi tụ tập quan trọng, phải đi mấy ngày, Dịch Duy mang theo con đi với anh. Còn có Ngụy Nam Phong và đám bạn tốt của hắn, cũng sẽ đi.

Các trưởng bối của nhà họ Cố, hy vọng Cố Nhạc Sán mang theo Cố Hoành, Cố Xương, và đám cháu trai đã đến tuổi của anh đi nhìn thử các mặt xã hội. Mà bản thân Cố Nhạc Sán cũng cảm thấy, cũng nên để cho thế hệ trẻ nhà họ Cố lộ mặt, thế nên đồng ý đích thân mang họ đi chung.

Sau khi vào khách sạn, họ từng người đi vào trong phòng mình, thay trang phục chỉnh tề, chuẩn bị đi tham gia tiệc ngày đầu tiên.

Đám người Cố Hoành, Cố Xương thay xong quần áo, đứng đợi bên ngoài phòng Cố Nhạc Sán và Dịch Duy. Một lát sau, hai cánh cửa mở ra, Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy đi ra, người khác đi phía sau, cùng nhau đi về đại sảnh tiệc.

Cố Hoành đi theo sau, thấy Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy, nghĩ đợi sau khi Mễ Vi mang thai, có tư cách tranh đấu với Dịch Duy, bộ dáng ân ái bây giờ của họ, có thể duy trì bao lâu? Nếu cuối cùng Mễ Vi thắng, có phải cũng sẽ nhận được đối xử như vậy của chú tư gã? Cố Hoành trong chớp mắt có suy nghĩ, không biết bản thân hy vọng Mễ Vi thắng, hay hy vọng Mễ Vi không cần thắng.

Lần tụ tập thương giới Nam Bắc này, đến rất nhiều nhân vật có máu mặt, khung cảnh tiệc rất long trọng.

Dịch Duy theo bên cạnh Cố Nhạc Sán, luôn mỉm cười, chào hỏi với người khác. Người khác hầu như cũng mang theo bạn đời, bạn đời nam khẳng định không chỉ có một mình Dịch Duy, phu nhân ngoại giao cũng rất quan trọng, lúc Cố Nhạc Sán giao lưu với những chủ tịch hội đồng quản trị ông tổng, Dịch Duy cũng đang tiến hành giao lưu với bạn đời của họ.

Trong quá trình giao lưu, ngoại trừ nói một vài lời khách sáo, quan trọng nhất và mấu chốt nhất là, trong quá trình nói chuyện giao lưu, có thể giữa lúc nói chuyện nhận ra đối phương cố ý hoặc vô ý lộ ra một vài tình báo có tác dụng hay không.

Dịch Duy biểu hiện tự nhiên hào phóng, dù giao lưu với người lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, cũng nói chuyện rất ổn, không có cảm giác luống cuống và không thích hợp. Mặc kệ là người nhà họ Cố, hay quan hệ thông gia với nhà họ Cố nhìn ở trong mắt, cũng không thể không thừa nhận lời lẽ cử chỉ của Dịch Duy tự nhiên hào phóng có chừng mực, những người trò chuyện giao lưu với cậu, đều rất thả lòng rất vui vẻ.

Cố Xương nhỏ tiếng nói với Cố Hoành: "Trước đây tôi cảm thấy, với người như cậu mà nói, Dịch Duy bên cậu, quá thiệt thòi. Bây giờ tôi càng chắc chắn cách nghĩ của tôi, quả nhiên năng lực và điều kiện của Dịch Duy, vẫn xứng với chú tư nhất."

Cố Hoành hung ác trừng Cố Xương, xoay đầu đi không để ý hắn.

Cố Xương cười tiếp tục nói: "Dịch Tuyên rất xứng với cậu, nhưng bây giờ dường như ngay cả cậu ta cũng xem thường cậu, đoán chừng bởi vì cậu vô vọng kế thừa nhà họ Cố, nên nhanh chóng phủ sạch quan hệ với cậu, đi tìm nơi tốt hơn."

Cố Hoành giả vờ bộ dáng bình tĩnh và không để ý Cố Xương nói gì, xoay người đi tìm người nói chuyện, nhưng trên thực tế lời Cố Xương vừa rồi, như cây đinh đâm vào trong lòng gã, khiến tim gã nhói đau mạnh liệt. Gã trước đây chưa từng nghĩ, Dịch Tuyên có thể vì gã không thể thừa kế sản nghiệp nhà họ Cố, mới giải trừ hôn ước với gã, tuy bây giờ gã cũng không muốn nghĩ như thế, nhưng gã mỗi lần gọi điện thoại cho Dịch Tuyên, Dịch Tuyên thái độ lạnh nhạt với gã, gã không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Cố Xương nhìn Cố Hoành châm chọc cười cười, cũng xoay người rời đi tìm người khác nói chuyện, trong lòng hắn nghĩ như vậy, cho nên nói ra như thế với Cố Hoành, hơn nữa hắn cảm thấy bản thân không nói sai, nếu không tại sao Dịch Tuyên bỗng nhiên đồng ý giải trừ hôn ước với gã?

Tiệc sắp kết thúc, Dịch Duy có hơi mệt, Cố Nhạc Sán để cho cậu về phòng nghỉ ngơi, Dịch Duy nhớ con còn ở trong phòng, thế nên về phòng trước.

Dịch Duy về đến trong phòng thì đi tắm rửa, tắm xong ra ngoài bảo các bảo mẫu trở về phòng mình nghỉ ngơi, rồi chọc con chơi đùa, đợi sau khi con mệt rồi thì dỗ bé ngủ, đặt vào trong giường nhỏ bên cạnh giường lớn.

Dịch Duy mở ra một vali khác mang đến, cậu lấy ra hai bộ đồ nữ lần này mang theo, cái này đều là Tôn Kỳ giúp cậu phối, ngay cả đồ trang điểm cũng chuẩn bị xong, cậu trước đây còn đặt biệt từng luyện tập. Cho nên mang những thứ này đến, không phải vì tính thú, mà muốn tìm cơ hội thăm dò Cố Hoành, có phải thích cậu mặc đồ nữ không, nếu thật sự là như thế, cậu có thể phải sửa lại kế hoạch trước đó đã đặt xong, nghĩ một kế hoạch mới.

Lúc Dịch Duy đang suy xét sắp xếp kế hoạch, Cố Nhạc Sán đi vào.

Dịch Duy xoay người đi về phía anh nói: "Tiệc đã kết thúc rồi sao?"

"Ừ, hẹn một vài người ngày mai lại tụ tập, đến lúc đó tiếp tục trò chuyện." Cố Nhạc Sán nói.

Dịch Duy bưng mặt anh, nhón chân hôn lên môi anh, rồi giúp anh tháo cà vạt và cởi ra áo khoác vest.

Cố Nhạc Sán lúc Dịch Duy giúp anh cởi vest, xoay đầu nhìn những bộ đồ nữ Dịch Duy đặt trên sofa nói: "Tối nay muốn mặc đồ nữ làm?"

"Nói cái gì đó?" Dịch Duy bị lời nói trắng trợn của anh làm đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không phải đặc biệt mặc cho anh nhìn, nhanh đi tắm rửa."

"Không phải đặc biệt mặc cho tôi nhìn?" Cố Nhạc Sán hơi cau mày nói: "Vậy mặc cho ai nhìn?"

"Ai cũng không phải, anh nhanh đi tắm rửa, đợi anh tắm xong ra ngoài em lại nói với anh." Dịch Duy đẩy Cố Nhạc Sán về phía phòng tắm.

"Cùng nhau." Cố Nhạc Sán tóm lấy tay Dịch Duy kéo cậu vào phòng tắm.

"Con còn ngủ ở bên ngoài." Dịch Duy nói.

"Bên ngoài phòng khách có vệ sĩ canh giữ, không cần lo lắng, chúng ta không đóng cửa phòng tắm là được." Cố Nhạc Sán kéo Dịch Duy vào phòng tắm.

................................

Dịch Duy nghiêng người nằm sấp trong lòng Cố Nhạc Sán, vốn muốn nói với anh nguyên nhân bản thân mang đồ nữ, còn có kế hoạch tạm thời nghĩ xong, nhưng cậu quá mệt, nên cái gì cũng không kịp nói, rất nhanh đã ngủ mất.

Ngày hôm sau Cố Nhạc Sán đã dậy, chuẩn bị xuất phát đi gặp gỡ những người hôm qua đã hẹn xong, Dịch Duy còn ngủ mê màng.

"Thật sự không đi với anh?" Cố Nhạc Sán ngồi bên giường vuốt ve mặt Dịch Duy hỏi.

"Không...đi." Dịch Duy còn rất buồn ngủ nói.

"Vậy em đợi lát nữa rồi dậy, phải ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi trong phòng, hoặc đi dạo trong khách sạn, nếu không đi tìm tôi cũng được." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói.

"Ừ..." Dịch Duy tuy còn rất mơ màng, nhưng láng máng nghe thấy lời anh nói.

Cố Nhạc Sán cúi người hôn Dịch Duy, rồi mới đứng lên đi ra ngoài.

Sau khi Cố Nhạc Sán rời đi, Dịch Duy lại ngủ hơn một tiếng mới thức dậy rời giường.

Lúc Dịch Duy ăn sáng, sai vệ sĩ lặng lẽ đi xem Cố Hoành đang làm gì.

Đợi sau khi cậu ăn xong bữa sáng, vệ sĩ vừa vặn trở lại báo cáo tình huống với cậu, nói nhìn thấy Cố Hoành một mình uống trà trong vườn trà khách sạn, thoạt nhìn dường như tâm tình rất tốt.

Dịch Duy bảo vệ sĩ ra ngoài, bắt đầu trang điểm, cậu lựa chọn một bộ đồ nữ thiết kế khá phục cổ, phối với mũ bên trên có vải lưới, có thể che đậy một phần ba gương mặt cậu. Lần này cậu không đeo kính, mà đeo kính áp tròng, dùng lông mi giả khiến mắt cậu có hơi tròn.

Dịch Duy trang điểm xong đi ra ngoài, bảo đội trưởng vệ sĩ mang theo người lặng lẽ đi theo, nhưng không cần theo quá gần sẽ bị người phát hiện.

Dịch Duy đi thang máy xuống lầu, đi về phía vườn trà khách sạn.

Vườn trà là nơi đặt biệt cho khách thưởng trà ngắm cảnh, bên trên hồ sen, có một hàng dài phòng, Cố Hoành ở một phòng trong đó, một mình nhàm chán uống trà.

Dịch Duy xác định mục tiêu đi qua, đứng ở cửa nhìn Cố Hoành, Cố Hoành cảm thấy có người đi vào, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, sau khi nhìn thấy Dịch Duy sửng sờ, bật dậy, nhanh chóng đi qua đóng toàn bộ cánh cửa lại.

Lúc Cố Hoành căng thẳng đóng cửa, Dịch Duy thản nhiên đi qua ngồi xuống.

Cố Hoành hoảng hốt quay đầu nhìn Dịch Duy, lại mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn nhìn, xác định bên ngoài không có người, gã mới lại bước nhanh đi đến ngồi xuống đối diện Dịch Duy, đè thấp thanh âm hỏi: "Cô sao chạy đến chỗ này rồi?!"

Dịch Duy từ trong túi lấy ra máy tính bảng, gõ chữ bên trên nói: Cậu là người lần trước gặp mặt tôi đúng không?

Cố Hoành nhìn sửng sờ, thầm nghĩ lần trước hai người gặp nhau cách cây cối, nhưng hành vi vừa rồi của gã, đồng nghĩa trực tiếp thừa nhận quen biết cô, bà nội gã phái người liên lạc với cô rất nhiều lần, cô cũng đồng ý hợp tác với họ, cho nên gã quen biết cô cũng không phải chuyện kì lạ.

Dịch Duy lại ở trên máy tính bảng gõ chữ nói: Tôi lần trước nhìn thấy cậu, vừa rồi sau khi nhìn thấy cậu, lập tức khẳng định là cậu, cho nên cậu cũng không cần phủ nhận.

Cố Hoành xem xong, nghĩ bây giờ che giấu hay không đã không quan trọng nữa, dù sao cô đã đồng ý với tác với họ, thế nên nhìn cậu nói: "Cô đến làm gì?"

Dịch Duy gõ chữ nói: Tôi đến tìm Cố đổng.

"Cô bây giờ chạy đến chỗ này tìm chú tư tôi làm gì? Dịch Duy ở cùng chú tư tôi, trường hợp như thế cô bỗng nhiên xuất hiện, chú tư tôi khẳng định sẽ tức giận." Cố Hoành nói.

Dịch Duy gõ chữ: Cố đổng gần đây không đến thăm tôi, tôi có chuyện muốn nói trước mặt anh ấy, tôi không muốn trải qua cuộc sống như thế, một mình sống trong căn phòng lớn của biệt thự Lâm Giang nữa, cô độc khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi muốn chia tay với Cố đổng, ra nước ngoài sống.

Cố Hoành nhìn chữ Dịch Duy gõ sửng sờ hồi lâu nói: "Cô suy nghĩ kĩ lại đi, nếu cô thật sự nghĩ kĩ muốn rời khỏi chú tư tôi, trước không cần nói cho chú ấy, tôi giúp cô rời đi."

Dịch Duy thu lại máy tính bảng của mình, đứng lên bước nhanh rời đi.

Mà Cố Hoành vì lời của mình vừa rồi, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn, gã dùng sức lau mặt mình, không đứng lên đuổi theo.

Dịch Duy vì đi quá nhanh, lại mang giày cao gót, lúc xuống bậc thang không cẩn thận sái chân, mà người từ bên người cậu đi qua, lập tức nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cậu.

"Cô không sao chứ?" Người đỡ Dịch Duy hỏi.

Dịch Duy ngẩng đầu đang muốn gật đầu bày tỏ cảm ơn, lúc thấy người đó sửng sờ, mà người kia cũng nhìn cậu sửng sờ.

"Ngài Mạnh, bên này mời." Người đằng trước dẫn đường nói.

"Ồ, được." Mạnh Dương tỉnh táo lại trả lời, rồi nhìn Dịch Duy hỏi: "Cô có thể đi không?"

Dịch Duy gật đầu, hơi khom lưng bày tỏ cảm ơn, rồi tiếp tục bước nhanh về trước.

Mạnh Dương xoay người lại nhìn Dịch Duy, thầm nghĩ nữ sinh này thật đẹp, nhưng khiến y có loại cảm giác kì lạ, tuy trên người cô có mùi hương đồ trang điểm, nhưng hương vị bản thân cô, dường như không giống mùi hương của nữ sinh.

"Ngài Mạnh?" Người dẫn đường lại gọi.

"Đi thôi." Mạnh Dương tiếp tục đi về trước.

Dịch Duy vừa bước nhanh, vừa nghĩ trong lòng, vừa rồi người được xưng hô là ngài Mạnh, có lẽ là Mạnh Dương thần tượng của Tôn Kỳ, đáng tiếc Tôn Kỳ không đến, nếu không có thể gặp được thần tượng, cậu nhất định sẽ vui.

Dịch Duy lại tiếp tục nghĩ chuyện vừa rồi gặp mặt Cố Hoành, lần này cậu chủ yếu muốn thăm dò Cố Hoành có phải rung động với mình mặc đồ nữ không, phản ứng vừa rồi của Cố Hoành đã có thể xác định. Nếu Cố Hoành không rung động với cậu mặc đồ nữ, vì kế hoạch của họ, gã nhất định sẽ khuyên cậu ở lại tranh giành hạnh phúc của bản thân, nhưng gã lại nói muốn giúp cậu rời đi.

Dịch Duy biết, đợi Cố Hoành bình tĩnh lại, khẳng định vẫn vì kế hoạch của họ khuyên cậu ở lại, nhưng như thế đã đủ để cậu lợi dụng.

Đọc truyện chữ Full