Ngày hôm sau Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ về nhà cậu ta gặp cha mẹ cậu ta, sau đó hai người đi đăng kí kết hôn, thành bạn đời hợp pháp.
Ngụy Nam Phong rất vui, mời đám bạn của hắn đến nhà hắn, chúc mừng hắn lĩnh được giấy kết hôn, thời gian hôn lễ cụ thể, còn đang thương lượng và lựa chọn ngày đẹp thích hợp.
Dịch Duy cũng theo Cố Nhạc Sán đi qua, vừa vặn có thể hỏi cụ thể tình huống của Tôn Kỳ, tìm hiểu họ là làm sao thuyết phục cha mẹ Tôn Kỳ.
Ngụy Nam Phong và đám người Cố Nhạc Sán ở chỗ kia uống rượu nói chuyện, Tôn Kỳ mang Dịch Duy đến phòng nghe nhìn vừa xem phim vừa trò chuyện.
Triệu Phương mẹ Ngụy Nam Phong gõ cửa vào, phía sau còn có hai người hầu bưng khay, bà nhìn Tôn Kỳ hỏi: "Tiểu Kỳ, đói chưa?"
"Mẹ." Tôn Kỳ đứng lên nói.
Tôn Kỳ hôm nay đăng kí xong thì trở về nhà Ngụy Nam Phong, đã sửa miệng gọi mẹ, Ngụy Nam Phong bằng lòng kết hôn, Triệu Phương rất vui, cũng rất hài lòng với Tôn Kỳ, biết Tôn Kỳ đã mang thai, càng vui sướng ngây ngất, còn quan tâm Tôn Kỳ hơn đứa con trai ruột Ngụy Nam Phong.
"Bác gái." Dịch Duy cũng đứng lên gọi.
"Nhanh ngồi xuống đi, lại không có người khác, không cần khách sáo như vậy." Triệu Phương nói: "Nam Phong nói con ói nhiều, mẹ nghĩ, ăn ít nhiều bữa sẽ tốt hơn, một lần ăn một chút, mỗi ngày ăn nhiều bữa. Đây là cháo trái cây sở trường của đầu bếp, có hương vị chua ngọt, còn có mùi hương trái cây, con nếm thử xem. Mặc kệ lúc nào, muốn ăn gì thì bảo phòng bếp làm cho con, sau này đây chính là nhà con, làm sao thoải mái thì cứ làm."
"Vâng, cảm ơn mẹ." Tôn Kỳ ngoan ngoãn trả lời.
"Vậy các con nói chuyện đi, tụi nó không biết phải uống đến lúc nào, các con không cần quản tụi nó, mẹ sai người xem thử." Triệu Phương nói.
"Dạ." Tôn Kỳ gật đầu, nhìn Triệu Phương ra ngoài, mới lại ngồi xuống sofa với Dịch Duy.
Hai người bưng lên cháo trái cây tỏa ra thoang thoảng mùi trái cây nếm một miếng, thật sự rất ngon, có thể ăn được thịt trái cây, vị chua ngọt, sẽ không cảm thấy ngán.
"Mẹ cậu có tức giận không?" Dịch Duy hỏi.
"Mẹ tớ có hơi không vui vì tớ còn chưa tốt nghiệp đã mang thai, nhưng không phản đối và tức giận chuyện tớ và Ngụy Nam Phong bên nhau." Tôn Kỳ ăn từng miếng cháo trái cây nói: "Cậu đều đoán đúng, mẹ tớ tuy hy vọng tớ có thể kết hôn với phụ nữ, nhưng thực ra cũng không có suy nghĩ phản đối tớ và đàn ông bên nhau."
"Vậy bà ấy tại sao không nói cho cậu biết chuyện cậu là ẩn song?" Dịch Duy lại hỏi.
"Bà ấy nói bà ấy không muốn bởi vì tớ là ẩn song, sẽ cảm thấy bản thân phải kết hôn với đàn ông, hy vọng tớ có thể tuân theo nội tâm mình mà lựa chọn." Tôn Kỳ nói: "Thực ra cha mẹ tớ đã nhìn ra tớ và Ngụy Nam Phong đang yêu nhau, mẹ tớ cũng chuẩn bị nói cho tớ biết chuyện tớ là ẩn song, nhưng mỗi lần bà ấy vừa hỏi tớ có phải đang yêu đương không, tớ liền phủ nhận và tìm cớ trốn tránh câu hỏi này, bà ấy cảm thấy tớ chưa làm xong chuẩn bị tâm lý phải thẳng thắn, hoặc vẫn chưa xác định trong lòng tớ có phải thật sự yêu Ngụy Nam Phong không, bèn tạm thời không vạch trần tớ, nhưng rất nhiều lần ám thị và nhắc nhở tớ nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, chỉ không ngờ, tớ vẫn cùng Ngụy Nam Phong làm ra mạng người."
Tôn Kỳ từ nhỏ đã hiểu chuyện nghe lời, cũng rất tri kỉ hiếu thuận với cha mẹ, chưa từng phản nghich, mẹ Tôn Kỳ rất yên tâm với cậu ta, nhưng sao cũng không ngờ, Tôn Kỳ làm cục cưng ngoan ngoãn nhiều năm như vậy, sẽ chưa kết hôn mà mang thai, nhưng chuyện đã xảy ra, trong lòng cha mẹ Tôn Kỳ cũng sớm biết Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong yêu nhau, đã làm xong tâm lý chuẩn bị, mà hai nhà cũng hài lòng nhau, nên chuyện này rất nhanh đã được quyết định.
Dịch Duy đặt chén lên bàn trà, gật đầu nói: "Rất tốt, tình huống nhà họ Ngụy, đơn giản hơn nhà họ Cố nhiều, mẹ chồng cậu thoạt nhìn cũng là người tốt, cậu yên tâm dưỡng thai, đợi sinh con."
Ông nội Ngụy Nam Phong là con một, cha hắn cũng là con một, hơn nữa cha hắn chỉ có một đứa con trai là Ngụy Nam Phong, bốn chị gái của Ngụy Nam Phong đều đã kết hôn sinh con. Mà cha mẹ và các chị của Ngụy Nam Phong, đều là người có nhân phẩm tính cách rất tốt, tính khí tính cách của Ngụy Nam Phong các cô đều rất rõ, cho nên tuyệt đối sẽ không chọc giận Tôn Kỳ, còn lại đều là họ hàng khá xa, vậy càng không đến lượt họ chọc giận, cho nên Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong kết hôn, không có những chuyện phiền lòng kia, sau này trải qua ngày tháng tốt lành là được rồi.
Tôn Kỳ xoa bụng mình nói: "Tâm tình tớ bây giờ, không biết nên hình dung như thế nào, đứa con này xuất hiện dưới tình huống tớ hoàn toàn không có bất kì tâm lý chuẩn bị nào, làm rối loạn tất cả kế hoạch của tớ, nhưng trong lòng tớ cũng không có không vui, mà càng mong chờ bé ra đời hơn."
"Chúc phúc cậu, cũng chúc mừng cậu." Dịch Duy nắm tay Tôn Kỳ nói.
"Cảm ơn." Tôn Kỳ mỉm cười nói: "Sau này hai chúng ta có thể cùng nhau nuôi con, cậu là tiền bối, phải truyền thụ nhiều kinh nghiệm cho tớ."
Dịch Duy cười gật đầu.
Cố Nhạc Sán và đám Ngụy Nam Phong, quả nhiên đã rất trễ rồi vẫn chưa kết thúc, nhưng họ đều là người có chừng mực, không tiếp tục uống nữa, về sau chỉ nói chuyện đơn thuần.
Dịch Duy cũng nói chuyện với Tôn Kỳ đến muộn, xác thực đã buồn ngủ, Dịch Duy mới đi phòng khách đánh răng rửa mặt đi ngủ. Lúc cậu đang ngủ mê màng, cảm thấy Cố Nhạc Sán lên giường, bèn xoay người chui vào trong lòng anh.
"Muộn như vậy..." Dịch Duy nhỏ tiếng oán giận.
"Nam Phong sắp làm cha quá vui mừng, chúng tôi cũng thay cậu ta vui mừng, chuyện trước đây đều lật ra nói một lần." Cố Nhạc Sán nói.
"Các anh đây là biểu hiện của tuổi tác, chỉ có người lớn tuổi mới luôn nói tới chuyện trước đây, giống như em và Tôn Kỳ, chỉ nói về sắp xếp kế hoạch và dự tính tương lai."
"Ghét bỏ tôi tuổi tác lớn?" Cố Nhạc Sán cúi đầu hỏi.
"Ừ." Dịch Duy cố ý nói.
"Rõ rồi." Tay Cố Nhạc Sán bắt đầu động tác.
Dịch Duy bị dọa hết hồn, nhịn không được kêu ra tiếng.
..............................................
Sau khi Ngụy Nam Phong tiến vào Tôn Kỳ đã tỉnh, nằm nghiêng mở mắt nhìn hắn đi vào phòng tắm.
Ngụy Nam Phong đánh răng rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, lên giường nằm xuống, thấy mắt Tôn Kỳ lấp lánh, vuốt ve tóc cậu ta hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được." Tôn Kỳ nhỏ tiếng nói.
Ngụy Nam Phong ôm cậu ta vào trong lòng, vuốt nhẹ lưng cậu ta nói: "Không cần lo lắng, em có thể tin tưởng và ỷ lại vào tôi, sau này mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ đứng ở đằng trước em."
"Ừ, tin tưởng anh." Tôn Kỳ nhắm mắt dán mặt vào lồng ngực hắn nói.
Đây là phòng của Ngụy Nam Phong, là giường của Ngụy Nam Phong, Tôn Kỳ lần đầu ngủ ở căn phòng này và trên cái giường này, lúc chỉ có một mình cậu ta có hơi bất an, bây giờ nằm sấp vào trong lòng Ngụy Nam Phong cậu ta mới an tâm. Sau này chỗ này chính là nhà của cậu ta, cậu ta sẽ sống với Ngụy Nam Phong ở đây, cùng nhau nuôi dưỡng con của họ, cùng nhau già đi.
Tôn Kỳ mang thai đã sắp ba tháng, thể chất của cậu ta không tốt bằng Dịch Duy, cho nên phản ứng mang thai rất lớn, nôn rất nhiều, Dịch Duy mang thai gần như không cảm thấy vất vả, nhưng phản ứng của Tôn Kỳ rất lớn, Ngụy Nam Phong lo lắng mấy tháng càng lớn Tôn Kỳ sẽ càng vất vả, cho nên thời gian cử hành hôn lễ định vào 20 ngày sau.
Hôn lễ của Tôn Kỳ và Ngụy Nam Phong đã bắt đầu chuẩn bị, tuy không cần Tôn Kỳ tự mình làm, nhưng có vài thứ cần cậu ta tự mình chọn, người công ty kế hoạch hôn lễ, cũng có rất nhiều ý kiến cần trưng cầu cậu ta, phải nhận được sự đồng ý của cậu ta, mới có thể bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị.
Bởi vì Dịch Duy từng tổ chức hôn lễ, có kinh nghiệm, cho nên khoảng thời gian này thường xuyên đi nhà họ Ngụy, giúp Tôn Kỳ ra chủ ý, cung cấp một vài ý kiến cho cậu ta.
Hôm nay hai người ăn xong cơm tối, Tôn Kỳ tiễn Dịch Duy rời đi, Diệp Tu Thành đứng núp ở trong góc, lén lút nhìn Dịch Duy rời đi, tâm tình mất mát nói không ra lời.
Diệp Tu Thành không dám xuất hiện ở trước mặt Dịch Duy, đợi sau khi Dịch Duy rời đi, hắn ta mới đi ra, rồi buồn bã quỳ xuống trên bãi cỏ, bởi vì tâm trạng không tốt, cho nên cỏ trước mặt đều bị hắn ta nhổ lên.
Tôn Kỳ xoay đầu nhìn Diệp Tu Thành một mình quỳ trên mặt đất, nghi ngờ đi qua, đến phía sau, cậu ta nhìn một mảnh đất bị Diệp Tu Thành nhổ trọc lóc, nghi ngờ hỏi: "Cháu trai lớn, cậu lớn như vậy rồi còn chơi bùn à?"
Tay Diệp Tu Thành ngừng lại, buồn bực nói: "Mợ nhỏ, tôi không phải đang chơi bùn."
"Vậy cậu đang làm gì?" Tôn Kỳ nhìn ngón tay hắn ta dính bùn nói: "Nhổ cỏ sao?"
"Tôi...tôi đang phóng thích áp lực." Diệp Tu Thành tìm cớ nói.
"Như vậy à..." Tôn Kỳ nét mặt có hơi kì dị nói: "Vậy cậu...cậu tiếp tục chơi, chơi xong nhớ phải rửa tay."
Diệp Tu Thành gật đầu.
Tôn Kỳ xoay người đi vào trong phòng, lúc đi đến cửa vẫy tay bảo một người giúp việc đi qua, nói với cô: "Cô đi xem cậu chủ họ, đừng để cậu ta ăn bùn vào trong miệng."
Người hầu sửng sờ, không rõ Tôn Kỳ tại sao phải dặn dò như thế, những vẫn gật đầu, đi về phía Diệp Tu Thành, lặng lẽ đứng ở một bên nhìn hắn ta.
Đợi buổi tối Ngụy Nam Phong trở về, Tôn Kỳ gọi: "Ông xã..."
Ngụy Nam Phong thấy Tôn Kỳ bộ dáng muốn nói lại thôi, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Chiều nay, em ở bên ngoài nhìn thấy, nhìn thấy cháu trai lớn..." Tôn Kỳ đè thấp âm thanh nhỏ tiếng nói: "Cậu ta đang chơi bùn."
Ngụy Nam Phong sửng sờ một lát hỏi: "Chơi cái gì?"
"Cậu ta quỳ trên bãi cỏ, nhổ cỏ, móc bùn chơi. Cậu ta còn lớn hơn em hai tuổi, thực sự không nên có hành động như vậy, nên em cảm thấy..." Tôn Kỳ không thể nói ra cách nghĩ trong lòng, chỉ có thể chỉ chỉ đầu mình tỏ ý nói: "Cậu ta có phải chỗ này..."
"..." Ngụy Nam Phong suy nghĩ rồi hỏi: "Dịch Duy hôm nay có đến không?"
"Đã đến." Tôn Kỳ gật đầu hỏi: "Sao thế?"
"Nó không phải đầu óc có vấn đề, nó ấu trĩ, vẫn luôn như vậy." Ngụy Nam Phong thở dài nói: "Em không cần quản nó, nó thất tình còn chưa khỏi, đợi khỏi rồi sẽ không có chuyện gì nữa."
"Thất tình?" Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi: "Cậu ta bởi vì thất tình, cho nên mới chơi bùn?"
"Nó thích Dịch Duy." Ngụy Nam Phong nói.
"Cậu ta thích Dịch Duy?!" Tôn Kỳ kinh ngạc nói: "Chuyện lúc nào? Em sao không biết?!"
Ngụy Nam Phong nói cho cậu ta biệt chuyện xảy ra ở thành cổ, Tôn Kỳ cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng chuyện xảy ra cậu ta cũng có mặt, nhưng cậu ta không biết chuyện này. Nhưng Tôn Kỳ vẫn cảm thấy, cho dù Diệp Tu Thành thích Dịch Duy, sau đó thất tình trong lòng khó chịu, nhưng dựa theo tuổi tác của cậu ta, cũng không nên nhổ cỏ móc bùn.
Mà khoảng thời gian này, hai vợ chồng Dịch Hồng và Triệu Trân, không có cách nào liên hệ với Dịch Duy, họ sai người chuyển lời cho Dịch Duy, để cậu về nhà họ Dịch một chuyến, còn nhờ người mang những thứ trước đây của Dịch Duy đưa cho cậu, muốn đánh bài tình cảm, Dịch Duy không đồng ý về nhà họ Dịch, cậu từng nói sẽ không trở về nhà họ Dịch nữa, thì tuyệt đối sẽ không giẫm nửa bước vào Dịch nhà họ.
Nhưng Triệu Trân và Dịch Hồng cũng không từ bỏ, họ đến nhà chính nhà họ Cố, muốn gặp Dịch Duy.
Sau khi Dịch Duy dỗ con ngủ thì biết tin, suy nghĩ xong, quyết định đi ra gặp họ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sinh Được Người Kế Thừa Hào Môn, Tôi Huênh Hoang
Chương 75: Làm ra mạng người rồi
Chương 75: Làm ra mạng người rồi