Chương 1460
Lão soái ngồi trên xe lăn cũng xuất hiện.
Vương Bác Thần để một số quần áo và di vật của Vương Hạo vào trong mộ, sau đó quỳ xuống.
Triệu Thanh Hà dân Dao Dao, cũng quỳ xuống theo.
“Ba, ba yên tâm, con sẽ trả thù cho ba, cứu mẹ con ra.”
Giọng nói của Vương Bác Thần run rẩy, lòng đau như cắt.
Anh vốn nghĩ, tìm một cơ hội làm dịu quan hệ với Vương Hạo, nhưng không ngờ Vương Hạo ngay cả cơ hội này cũng không cho anh.
Trong đầu Vương Bác Thần lóe qua hình ảnh khi Vương Hạo tiêu tán ngày hôm đó, tuy Vương Hạo đang mỉm cười, nhưng Vương Bác Thần biết trong lòng Vương Hạo không cam tâm, chết không nhắm mặt.
Hôm đó khi anh gọi một tiếng “ba” đó, trước khi chết, Vương Hạo đã mỉm cười.
Nhưng trong nụ cười đó mang theo sự tiếc nuối vô hạn.
Đó là sự áy náy đối với vợ và con trai.
Là người chồng, ông ta không thể bảo vệ vợ của mình.
Làm người ba, trước giờ chưa từng quan tâm con trai của mình.
Đối với ông mà nói, ngược lại là một loại giải thoát.
Vương Bác Thần quỳ dưới đất, không có rơi lệ không khóc thành tiếng, chỉ đờ đân nhìn hình ảnh của Vương Hạo trên bia mộ.
Đây là ba của anh.
Nhưng có hơi xa lạ, hơn 20 năm, tổng cộng gặp mặt không tới 5 lần.
Trước kia, anh thống hận người đàn ông này, anh muốn giết người đàn ông này.
Anh cho rằng mọi tội ác đều là do người đàn ông này tạo thành.
Nếu thật sự như vậy, vậy anh cũng sẽ không áy náy.
Anh sẽ cảm thấy cái chết của Vương Hạo là ông trời có mắt.
Nhưng ông trời đã trêu đùa anh một vố lớn.
Người anh thống hận nhất trở thành người đáng thương trong lưỡi miệng thiên hạ.
Người anh muốn giế t chết tới cuối lại dùng mạng sống của mình làm cái giá để bảo vệ tất cả mọi người.
Tất cả chuyện này giống như mộng ảo.
Khiến anh có chút không dám tin.
Anh khổ, nhưng Vương Hạo khổ hơn anh.
Anh còn có một mục tiêu thù hận, còn có thể báo thù.
Nhưng Vương Hạo thì sao? Ngay cả cơ hội báo thù cũng không có, dốc hết sức vậy mà không bảo vệ được người thân của mình.
Vương Bác Thần bỏ ra mọi thứ của mình, từ bỏ tất cả cũng không thể bảo vệ được thứ mà ông ta muốn bảo vệ.
Loại cảm giác bất lực và đau đớn này không phải ai cũng có thể chịu được.
“Vương Hạo, ba tại sao không nói sớm với con, tại sao cái gì cũng không nói mà cứ phải một mình chịu đựng, ba thà để con hận ba tới chết ba cũng không muốn để con biết sự thật, đồ ngốc, ba là đồ ngốc.”