Chương 3329
“Vậy thì anh đi hỏi Cố Hy chứ đừng hỏi em! Hỏi anh ấy xem tại sao lại nhốt em, hỏi anh ấy muốn làm gì, hỏi anh ấy liệu có thích em không, hỏi anh ấy tại sao lại không động đến em và hỏi…
“Ôn Thiên Âu, em có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng em đã giải thích rồi, nếu anh không tin em thì em cũng không còn gì để nói. Anh muốn em chứng minh như thế nào em đều có thể nghe theo, bởi vì anh là vị hôn phu của em.” Cố Niệm Noấn nói với Ôn Thiên Âu.
Ôn Thiên Âu nghe thấy điều này thì nắm chặt tay lại, anh ta vốn là một người rộng lượng khoan dung nhưng không hiểu từ bao giờ mà anh ta lại trở nên nhạy cảm như vậy. Rốt cuộc là đã làm sai ở đâu.
“Thực sự xin lỗi.’ Mãi một lúc lâu sau, cô mới nói ra được ba từ này.
“Vậy thì trên đường đi em nhất định phải để ý an toàn, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, anh chỉ tiên em đến đây thôi, anh về đây.”
Ôn Thiên Âu thực sự không biết phải giải thích như thế nào. Có lẽ hai người họ cần thời gian để bình tĩnh lại, đặc biệt là bản thân anh ta. Anh ta quay đầu không rời đi, để lại một bóng lưng cô đơn.
Tâm trạng Cố Niệm Noãn cũng không thoải mái. Cô liên tục suy nghĩ liệu có phải vừa rồi cô đã dùng những lời lẽ nặng nề khiến Ôn Thiên Âu tổn thương hay không?
Đúng lúc này Cố Lăng tiến lên nói: “Sao chị và anh Thiên Âu lại cãi nhau rồi?”
“Em đừng có ở đấy nhiều chuyện nưa.
“Chị, em luôn muốn hỏi chị, nếu như gạt bỏ tất cả những ân oán thì giữa anh Cố Hy và anh Ôn Thiên Âu chị sẽ thích ai?” Cố Lăng tò mò hỏi.
“Em im đi, hiện tại chị không muốn nói bất cứ điều gì cả.’ Cố Niệm Noãn tức giận trừng mắt với Cố Lăng, sau đó cô vội vàng kiểm tra đăng ký.
Trên đường đi, cô có chút không thoải mái, lẳng lặng nhìn những đám mây đang trôi ngoài cửa. Rất nhanh sau đó cô đã đến Đà Nẵng, cô nhìn thấy mẹ của mình. Bà cũng không có tiều tuy như trong suy nghĩ của cô, trạng thái tinh thân cũng khá tốt, chỉ là có chút mệt mỏi. Hứa Trúc Linh nhìn thấy Cố Lăng và Cố Niệm Noãn trở về thì vội vàng ôm nay người vào lòng.
“Con thực sự khiến mẹ lo lắng đến chết mất.”
“Xin lỗi, là do con không tốt, đã khiến mẹ lo lắng rồi. Con cũng không giúp đỡ được gì cho gia đình mình lúc nguy hiểm, con thực sự xin lôi… Cố Lăng sâu sắc nói.
“Về chuyện của ba..”
“Mọi người mau đóng cửa lại, nhìn xung quanh xem có người giám sát hay có thiết bị giám sát nào không.” Hứa Trúc Linh ngay lập tức phân phó công việc cho mọi người trong nhà.
“Có chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?”
“Đợi một lát nữa con sẽ biết thôi.”
Sau khi người giúp việc kiểm tra xong thì Cố Thành Trung mới xuất hiện, hai đứa trẻ nhìn thấy Cố Thành Trung khỏe mạnh đứng trước mặt thì vội vã ôm chặt lấy ông.
“Ba!” Cố Thành Trung ôm Cố Niệm Noãn đầu tiên, có thể thấy rằng ông rất yêu đứa con gái này.
“Thật may vì ba vẫn còn sống, con cứ nghĩ… nhưng con đã thấy Hall…”
“Tất cả chỉ là giả mà thôi, ba phải làm như vậy để tránh ánh mắt của Hall.
Không lâu sau ba đã trở về Đà Nẵng để thông báo cho mẹ con biết chuyện này.
Các con ở London đã phải chịu nhiều cực khổ rồi, hai đứa gầy đi trông thấy.”
Cố Niệm Noãn khóc nấc lên, thật may vì ba cô vẫn còn sống, cô còn tưởng rằng gia đình mình từ nay về sau sẽ không thể hoàn chỉnh được nữa.
Cố Thành Trung cũng giải thích rõ ràng, mọi chuyện không phải do Cố Hy mà là do Hall. Vậy thì tại sao Cố Hy lại thừa nhận, cho đến bây giờ anh cũng không có một lời giải thích nào?
Mọi người bình tĩnh lại từ niềm vui sướng, Hứa Trúc Linh kéo Cố Lăng ra để nói chuyện, rất lâu rồi bà không được nhìn thấy đứa con trai này, bà muốn ngắm nhìn nó thật kĩ.