TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh
Chương 14

Tôi đã không còn tìm hiểu vì sao thời gian lại đưa tôi về bảy năm trước với mục đích gì. Tôi chỉ lo rằng, biển người mênh mông, lại không phải em. Cũng may em đã xuất hiện kịp lúc, để tôi có đủ dũng khí đối mặt với những "vật thị nhân phi" không thể quen thuộc hơn được nữa.Tôi không sợ tiêu tốn hết mọi vận may trong cuộc đời này, chỉ cần có thể gặp được em.

***************************************xusmile0222___*************************

Vốn tưởng rằng chuyện của Diệp Ngữ Nặc đến đó là chấm dứt, chí ít là ở giai đoạn này cũng chỉ dừng lại tại đó. Nhưng khi Cố Nam Đình đọc được một bài trong tờ báo đặt trên bàn làm việc của Hạ Chí, ám chỉ xa xôi một công ty hàng không nào đó ỷ mạnh hiếp yếu, thì anh mới ý thức được mình đã đánh giá thấp dã tâm và nỗi hận của Diệp Ngữ Nặc.

Là một tờ báo mới, có chuyên mục hàng tuần với chủ đề là việc loại bỏ tiếp viên hàng không.

Những cô gái được lọt qua vòng tuyển chọn đầu tiên đều rất xuất sắc cả về ngoại hình lẫn khí chất. Cho dù cuộc chiến đầu tiên bất lợi, bị loại bỏ, thì kẻ thông minh cũng sẽ mượn sức của báo đài để được nổi tiếng, tăng độ quan tâm. So ra thì Diệp Ngữ Nặc có tâm cơ nặng nhất. Nói chính xác thì cô ta đang trả thù sự đào thải của Cố Nam Đình sau khi anh đã biết tất cả.

Lúc chấp nhận phỏng vấn, cô ta nghẹn ngào: "Tôi tưởng là: Một khi nỗ lực thì sẽ gặt hái thành công. Cho dù không như mình mong muốn thì chí ít mơ ước vẫn còn đó, còn có thể nỗ lực vì nó. Nhưng hiện thực quá tàn nhẫn, khiến tôi không dám nhắc đến ước mơ nữa, chứ đừng nói là tin tưởng lòng người."

Chuyện không bới thành có là sở trường của phóng viên, nghe ra ý khác lạ, phóng viên lập tức hỏi tiếp: "Đã xảy ra chuyện gì tàn nhẫn mà cô Diệp định từ bỏ ước mơ, thậm chí nghi ngờ cả lòng người vậy?"

Diệp Ngữ Nặc nghe thế liền òa khóc, dẫn đến cuộc phỏng vấn phải tạm ngừng. Đến khi cô ta dần bình tĩnh lại mới có thể tiếp tục. Mắt cô ta hoe đỏ, nói: "Có lẽ là tôi không có quan hệ sâu rộng, không biết quy tắc nghề nghiệp. Nhưng chuyện làm trái lương tâm thì cho dù mơ ước tan vỡ, đá ngọc tan nát, tôi cũng nhất định không làm."

Quy tắc nghề nghiệp? Làm trái lương tâm? Rất khó mà không nghĩ tới quy tắc ngầm, đúng không?

Tổng biên tập đọc xong bài phỏng vấn liền nghệch mặt ra. Anh ta khó mà không nghĩ rằng: Diệp Ngữ Nặc vì không chịu được quy tắc ngầm của lãnh đạo cấp cao nào đó trong Hàng không Trung Nam nên mới bị đá ra khỏi cuộc chơi? Phân tích theo logic thông thường, cô ta là một cô gái yếu đuối, nếu không phải thực sự chịu tủi nhục gì thì làm sao có gan chiến đấu với Hàng không Trung Nam danh tiếng lẫy lừng? Hơn nữa cô ta đúng là có khả năng bị "dìm". Sau khi suy nghĩ, tổng biên tập ôm theo niềm tin tất thắng, nghiến răng phê chuẩn: "Đăng!"

Thế là đã xuất hiện bài báo quá ngô nghê quá ngây thơ như thế.

Hạ Chí đưa văn kiện cho Lâm Tử Kế xong quay lại thì thấy Cố Nam Đình đứng cạnh bàn làm việc của cô, đang chăm chú đọc báo.

Không cần nghĩ cũng biết anh đang đọc gì, cô hỏi: "Cố tổng, chuyện này đối với công ty chúng ta có được tính là thật không?"

Cố Nam Đình tiện tay đặt tờ báo lên bàn, ngước lên nhìn cô: "Không tính."

Hạ Chí hơi nhíu mày, rõ ràng là bất mãn với câu trả lời qua loa của anh.

Cố Nam Đình quay lưng về văn phòng, lúc đẩy cửa ra còn bổ sung một câu: "Miễn cưỡng được tính là scandal của tôi."

Xem như anh có bản lĩnh, dám thừa nhận cơ đấy!

Lúc ăn trưa, Hạ Chí đập tờ báo xuống trước mặt Trình Tiêu: "Cố tổng nhà cậu hành vi không đứng đắn, gây ra scandal rồi đây!"

Trình Tiêu chậm rãi hưởng thụ bữa ăn của Hàng không Trung Nam, mắt chả buồn ngước lên, mãi sau cô mới thong thả nói một câu: "Nếu ngày nào đó cậu gây họa vì không biết giữ mồm miệng, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu chú ý từ ngữ."

Hạ Chí co ngón tay gõ gõ tờ báo: "Thế nào là chuyện trái lương tâm chứ? Đây rõ ràng là lời chỉ trích gay gắt! Không phải tớ ăn không nói có! Cậu thực sự không quan tâm, hay là giả vờ không để tâm?"

"Tớ quan tâm cái gì? Quan tâm ai?" Trong giọng nói của Trình Tiêu có ý trách móc: "Chỉ trích thì sao? Có chỉ đích danh không? Miệng người hai miếng da, nói thế nào cũng có lý. Cậu có cách chứng minh cô ta nói là thật không? Hay là cậu cảm thấy những người ngồi ở đây..." Cô ngước lên, thong thả nhìn khắp xung quanh nhà ăn công ty gần như đầy ắp người: "Đang bán mạng cho một ông sếp không đứng đắn?"

Hạ Chí đương nhiên không tin Cố Nam Đình lại có "quy tắc ngầm" với Diệp Ngữ Nặc, nếu có thì cũng là với Trình Tiêu, dù sao Diệp Ngữ Nặc cũng không trèo tới đẳng cấp nhan sắc của Trình Tiêu. Nhưng người trong cuộc đã thừa nhận bản thân có scandal, Trình Tiêu, cậu không nhập vai vào vở kịch này thì sao được?

Oán trách thì oán trách nhưng Hạ Chí vẫn nghe ra sự thật trong lời nói của Trình Tiêu, cô nàng cười rất đắc ý: "Đang tẩy trắng cho Cố tổng nhà cậu hả? Tội danh không đứng đắn này lớn lắm, Cố Nam Đình cũng không gánh nổi..."

Trình Tiêu chợt cắt ngang: "Ít nói sẽ có lợi cho cậu hơn."

Hạ Chí lại không chịu hiểu, còn chỉ trích: "Trước kia có nói chuyện thì cậu cũng không chê tớ lắm lời, từ lúc dính vào Cố Nam Đình là cậu thay đổi hẳn."

Lúc này, một giọng nam trầm bỗng xen vào: "Cô ấy dính vào với tôi như thế nào?"

Hạ Chí quay lại, trong phạm vi đường kính năm mét, ngoài nam chính Cố Nam Đình trong câu chuyện ra thì những đồng nghiệp khác đều lùi ra xa.

Đây tuyệt đối không phải chuyện xảy ra một sớm một chiều. Hạ Chí cuối cùng đã biết cảm giác bị bạn bè đâm sau lưng đau đến mức nào rồi.

Là trợ lý thực tập, cô lặng lẽ đứng lên nhường chỗ cho Boss: "Cố tổng, anh đến lúc nào thế ạ?"

Cố Nam Đình mặc âu phục, thắt cà vạt, áo mũ chỉnh tề, phong độ khí khái, khí chất rõ ràng không phù hợp với nhà ăn. Thế nhưng lúc này anh lại bưng một đ ĩa thức ăn giống mọi người, tư thế thong thả ngồi xuống lại chẳng hề có cảm giác đối nghịch với khung cảnh, nếu anh nói năng thân mật hơn thì có lẽ Hạ Chí đã sùng bái anh rồi, "Đến đây đương nhiên là để ăn rồi, lẽ nào là để nhiều chuyện?"

Ai cũng có sự nhiều chuyện trong máu mà! Nhưng nếu người mà bạn nhiều chuyện là cấp trên cao nhất của bạn, lại đặc biệt tốt số để anh ấy nghe thấy, thì muốn mọi người cùng vui là chuyện khó rồi.

Cũng may là đầu óc và miệng lưỡi Hạ Chí đều nhanh nhẹn như nhau, cô cười rất vô tội: "Nhiều chuyện và tẩy sạch là hai chuyện có thể xem như bằng nhau, nếu không người ta sẽ xem sự im lặng của anh là mặc nhận đó. Thế nên, Cố tổng à, tôi chỉ đang bày tỏ lập trường 'dối trá không lừa gạt được kẻ thông minh' của mình bằng một phương thức khác thôi."

Rõ ràng là ngụy biện, nhưng cũng không phải là không có lý. Cố Nam Đình nhướn mày nhìn Trình Tiêu: "Em nghĩ thế nào?"

Trình Tiêu ngẩng lên, trả lời vẻ đương nhiên: "Cậu ấy nói đúng."

Cô đã lên tiếng rồi nên Cố Nam Đình cũng nói: "Thế thì tiếp tục ăn đi."

Hạ Chí được miễn tội. Nhưng Hạ cô nương là người rất tinh mắt, thấy người ta tương thân tương ái, à nhầm, là tương kính như tân dùng bữa với nhau, cô cảm thấy mình ở lại thêm giây nào cũng chướng mắt, liền viện cớ phải xử lý công việc rồi biến đi trước.

Cố Nam Đình chú ý đến hai món rau và một bát canh trong mâm của Trình Tiêu: "Không hợp khẩu vị? Bếp hàng không đặc biệt nấu món cho phi công, có nghĩa vụ cải thiện theo khẩu vị của phi công."

Trình Tiêu tất nhiên sẽ không nói rằng mình đang bị "bà dì" đến thăm, "Do mấy hôm nay dạ dày tôi không tốt, yên tâm, khi có nhiệm vụ bay, tôi sẽ không kén chọn."

Việc của phi công là công việc bay chịu áp lực cao, thể lực cũng phải tốt, có rất nhiều hạn chế về thức ăn để tránh tình trạng tiêu hóa kém, và cả những món ăn quá dầu mỡ cũng không được ăn. Nhà ăn của Hàng không Trung Nam do được không quân Trung Quốc tham gia chiếu cố, nên đã mở một "bếp hàng không" riêng cho các cơ trưởng và phi công. Trước khi họ có nhiệm vụ bay đều sẽ ăn tại bếp này, đảm bảo mặt thực phẩm sẽ không tạo ra ảnh hưởng đến việc bay. Và Trình Tiêu từ khi đi làm đến nay cũng đã bắt đầu ăn ở "bếp hàng không" này.

Cố Nam Đình quan sát tỉ mỉ sắc mặt của cô: "Không khỏe thì xin nghỉ phép, nói những lời dịu dàng thế này không thích hợp với cơ trưởng."

Trình Tiêu nhìn vào mắt anh: "Trong thời gian tập huấn không được nghỉ phép, không phải do anh đặt ra hay sao?"

Cố Nam Đình gắp thịt bò trong đ ĩa của anh cho cô: "Không phải với ai tôi cũng xem như nhau. Em có thể là ngoại lệ."

Trình Tiêu chưa từng chấp nhận "ân huệ" không rõ ràng, cô hỏi: "Tại sao?"

Cố Nam Đình hình như bất mãn vì cô tra hỏi cặn kẽ quá, thuận miệng đáp: "Em giống bạn gái cũ của tôi."

Trình Tiêu gắp trả lại anh miếng thịt bò còn nguyên, "Chí sĩ không uống nước trộm cắp, kẻ khiêm tốn không ăn thức ăn thừa."

Cố Nam Đình sặc canh lên tận cổ.

Khụ khụ khụ... Trong nhà ăn yên tĩnh thoáng chốc vang lên tiếng ho của Boss.

Đối với bài phỏng vấn Diệp Ngữ Nặc, Cố Nam Đình không hề giải thích với bất cứ ai, bao gồm Trình Tiêu. Mà đối với chuyện bài báo đó, khi Lâm Tử Kế dò hỏi ý kiến xử lý của anh, anh đã nói: "Đừng quan tâm."

Lạm Tử Kế nhớ đến mâu thuẫn trước đó với Cố Nam Đình vì Diệp Ngữ Nặc: "Tôi không ngờ cô ta lại hủy diệt công ty và anh vì bị loại bỏ như vậy."

Cố Nam Đình đưa tay ra hiệu anh ta không cần nói nữa, "Cô ta chỉ có một mình, không thể tạo thành mối đe dọa, cứ mặc kệ."

Anh nói như vậy, nếu đổi lại là người không hiểu anh thì thực sự sẽ dễ nảy sinh hiểu lầm. Nhưng Lâm Tử Kế đã có hiểu biết kiên định về phẩm hạnh của cấp trên mới nhậm chức không lâu này, nên có ý muốn tìm riêng Diệp Ngữ Nặc để nói chuyện cho ra lẽ.

Không ngờ lại choDiệp Ngữ Nặc cơ hội lấn tới.

Về lời mời của anh ta, Diệp Ngữ Nặc không từ chối. Nhưng khi họ gặp nhau, Lâm Tử kề mới nói: "Tiểu Diệp này, đối với việc cô bị loại, công ty đã quyết định từ đại cuộc, cô đừng hiểu lầm Cố tổng."

Diệp Ngữ Nặc trong ấn tượng luôn hiền lành, dịu dàng, bỗng dưng nổi giận: "Quản lý Lâm, anh nói thế là sao? Lẽ nào tôi chịu ấm ức mà không thể nói ư?"

Giọng cô ta vừa to vừa the thé, khiến toàn bộ người trong quán cafe đều chú ý.

Lâm Tử Kế nhất thời không phản ứng kịp: "Tiểu Diệp, có phải cô hiểu lầm gì không? Tôi chỉ là..."

Diệp Ngữ Nặc đứng lên, nước mắt lưng tròng, trách móc: "Tôi là người mới, không hiểu quy tắc trong nghề, nhưng các anh cũng không được bắt nạt tôi, bắt tôi làm những việc vi phạm đạo đức được. Loại bỏ tôi không sao, dù gì tôi cũng sẽ không hy sinh bản thân để trở thành tiếp viên hàng không của Trung Nam. Nhưng xin anh đừng sỉ nhục nhân cách của tôi."

Lâm Tử Kế là người sành đời, nhưng tình huống này lần đầu anh ta gặp phải, đối mặt với lời chỉ trích giả dối của Diệp Ngữ Nặc, anh ta có phần luống cuống: "Tiểu Diệp, cô đừng kích động, tôi đến tìm cô..."

Phản ứng của Diệp Ngữ Nặc khiến người khác tưởng họ nảy sinh tranh cãi, còn cô ta cứ nói mãi về tủi nhục, bắt nạt, đạo đức, hy sinh, sỉ nhục... khó tránh khỏi liên tưởng, càng có người nhiều chuyện lấy điện thoại ra bắt đầu ghi hình lại.

Diệp Ngữ Nặc nhận thấy thời cơ rất tốt. Cô ta nhân lúc đó ôm cái túi xách trước ngực, tỏ bộ dạng yếu đuối, tự bảo vệ, nước mắt rơi xuống, "Anh không cần nói nữa, bao nhiêu tiền tôi cũng không thèm, lời tôi đã nói không thể rút lại, còn những người đã làm cũng đừng mơ chối bỏ sự thật."

Cuối cùng Lâm Tử Kế cũng hiểu hoàn cảnh lúc này. Đối với tâm cơ và kỹ thuật biểu diễn của Diệp Ngữ Nặc, anh ta cam chịu bại trận. Nhưng dù sao Lâm Tử Kế cũng là người từng trải qua sóng gió, hiểu rõ chuyện gì rồi sẽ không dễ dàng làm kẻ câm, huống hồ chuyện lại liên quan đến danh dự công ty và Cố Nam Đình. Anh ta bình tĩnh lại, suy nghĩ để tìm cách nói, định ăn miếng trả miếng.

Nhưng không cần thiết nữa.

Lúc này, có người đứng ra nói: "Sự thật rốt cuộc thế nào, cô cứ nói ra nghe xem. Dù sao cô to tiếng như thế là để thu hút sự chú ý của mọi người. Bây giờ lòng hiếu kỳ của chúng tôi đã bị khơi gợi, hay là cô mượn cơ hội này phát huy đi."

Giọng nói trong trẻo dứt khoát, ngữ điệu sắc sảo thẳng thắn – Lâm Tử Kế quay lại, thấy Trình Tiêu từ một vách nhỏ bước ra.

Kiểu trùng hợp ngẫu nhiên này đúng là – thần binh từ trên trời rơi xuống.

Ánh mắt Lâm Tử Kế lập tức biến từ "cảnh giác" lúc trước sang thành "kính phục".

Trình Tiêu xưa nay chưa từng phụ kỳ vọng của người khác. Đối mặt với ống kính mọi người, cô ung dung tiến đến, chặn đường Diệp Ngữ Nặc, nói bằng giọng dạy dỗ: "Cùng trong ngành hàng không, cùng là người mới, phiền cô Diệp phổ cập cho tôi thế nào là quy tắc nghề nghiệp? Thế nào là vi phạm đạo đức? Thế nào là tủi nhục và hy sinh? Để đỡ cho tôi tôi bất cẩn vi phạm, mất đi bát cơm. Tôi cám ơn những lời chia sẻ của cô trước nhé."

Diệp Ngữ Nặc không quen biết Trình Tiêu, nhưng lại sợ hãi trước khí thế và ngôn ngữ mạnh mẽ của cô: "Tại sao tôi phải nói với cô những chuyện đó?"

"Lợi dụng mọi người để tạo đề tài bàn tán, lẽ nào không cần người thích rút dao tương trợ người khác như tôi để giúp cô một tay sao?" Trình Tiêu cười thản nhiên, nhưng lời lẽ lại thẳng thừng, sắc bén, "Nếu cô không nói thì tôi sẽ thay mọi người hỏi hai câu quan trọng. Quy tắc nghề nghiệp cô nói là chỉ quy tắc ngầm hả? Rồi là ai đang hãm hại cô?"

Thừa nhận, giống như nói thẳng là Cố Nam Đình hãm hại. Có nghĩa là công khai tuyên chiến với anh. Với cá tính người đó, không thể để yên cho cô ta tạo lời đồn giả dối trắng trợn như vậy. Phủ nhận, tức là tát vào mặt mình. Diệp Ngữ Nặc không dám nói gì.

Trình Tiêu đoan chắc cô ta không dám, cô nhìn sang Lâm Tử Kế: "Tiên sinh này, anh đến để dùng tiền giải quyết cái gọi là quy tắc ngầm sao?"

Đây gần như là nghi vấn chung của mọi người.

Lâm Tử Kế nhìn gương mặt hoàn hảo của Trình Tiêu: "Đương nhiên là không. Đừng nói là tiền, ngay cả lời mở đầu tôi còn chưa nói hết."

Không cho Diệp Ngữ Nặc cơ hội lên tiếng, Trình Tiêu nói nhanh: "Giữ lấy điện thoại, không cẩn thận làm mất đoạn ghi âm thì cô Diệp kia nói anh lấy tiền chặn họng cô ấy thì anh không thể ngụy biện được đâu."

Không chỉ Diệp Ngữ Nặc, mà cả Lâm Tử Kế nghe xong cũng ngớ người.

"Cô Diệp đúng là đã vượt qua vòng tuyển chọn tiếp viên hàng không của hãng Trung Nam, nhưng người mới xuất chúng hơn cô Diệp đây thì có rất nhiều." Nói đến đây, Trình Tiêu cố ý ngừng lại, cô lãnh đạm và kiêu ngạo nhìn quanh, dường như đang lấy bản thân ra để chứng minh lời mình nói, "Bị đào thải vốn chẳng phải chuyện gì mất mặt, dù sao cũng sẽ có người hơn mình, nhưng vì đố kỵ hận thù mà bôi đen công ty, còn định lợi dụng mọi người để tạo tin đồn dối trá thì thật vô liêm sỉ. Hoặc là, cô Diệp sẽ giải thích rõ được, là tôi đã hiểu lầm? Nếu vậy, cô muốn tôi xin lỗi kiểu gì cũng được."

Cô nói năng đâu ra đó, ngữ điệu càng lúc càng nhấn mạnh, lời nói chọc thẳng vào điểm yếu của Diệp Ngữ Nặc và mọi người.

Diệp Ngữ Nặc định phản bác nhưng mọi người đã nói trước:

"Tưởng bọn tôi là đồ ngốc hả, để mặc cho cô làm gì thì làm?"

"Thắng bại là chuyện thường tình, bị loại bỏ thì làm lại từ đầu, hà tất phải thế này?"

"Làm người phải có đạo đức, đừng chơi trò tâm cơ như vậy."

"Phải rồi, cô giải thích được thì chúng tôi sẽ tin."

Những lời bàn tán xôn xao mỗi lúc một nhiều, Diệp Ngữ Nặc chỉ còn nước hoảng loạn bỏ chạy.

Đoạn clip đó vẫn lan truyền trên mạng, đồng thời nhanh chóng trở thành chủ đề "hot" trên các trang mạng lớn, nhưng lại không phải vì Diệp Ngữ Nặc, cũng không phải vì những lời dối trá cô ta nói, càng không phải do quy tắc ngầm gì đó, mà là nhan sắc của Trình Tiêu.

Cố Nam Đình tiện tay mở một trang bình luận, đều nói là:

"Gái của công ty hàng không nào thế? Tôi muốn đi máy bay ~ đi máy bay~ cầu tình cờ gặp gỡ..."

"Đây là cô gái của nhà nào mà đẹp thế kia!"

"Rõ ràng có thể dựa vào mặt mà ăn cơm, thế mà lại ăn nói giỏi như thế, mỗi một phút đều bị ngược chết!"

Sự sắc sảo của Trình Tiêu thì Cố Nam Đình đã được lĩnh giáo rồi, còn về nhan sắc của cô – cũng may cô là phi công, không cần lộ diện trong khoang máy bay như tiếp viên hàng không. Cố Nam Đình bỗng có phần không chấp nhận nổi việc Trình Tiêu trong một đêm đã trở nên nổi tiếng trên mạng, anh không kìm được day day huyệt thái dương.

Sau đó, bấm số nội bộ dặn Hạ Chí: "Bảo Trình Tiêu đến văn phòng tôi."

Đọc truyện chữ Full