TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh
Chương 39

Thế nhưng Lý Chí trước đó còn vội vã đòi vào ở lại không hề xuất hiện trong căn nhà thuê suốt một ngày một đêm. Ban đầu mọi người còn tưởng hắn ra ngoài, đến khi đội cảnh sát hình sự phục kích từ trưa đến tối khuya, rồi sáng hôm sau cũng không thấy hắn quay về thì Phùng Tấn Kiêu nhận ra, có thể đã đánh rắn động cỏ rồi.

Cố Nam Đình gần như lập tức quyết định hủy bỏ hành trình tập huấn của Trình Tiêu, có ý đưa cô và Tiêu Ngữ Hành quay về G.

Không đợi Phùng Tấn Kiêu nói gì, Trình Tiêu đã phản ứng, "Em cứ bay, cảnh sát cứ làm việc của họ, có gì mà phải liên hệ?"

Cố Nam Đình cảm thấy người phụ nữ xưa nay thông minh mà lúc này là ngu ngốc đến mức khiến anh đau đầu, "Em tưởng La Vĩnh là đồ ngu sao? Nếu thật sự hắn phát hiện ra cảnh sát như Phùng Tấn Kiêu đoán thì em sẽ trở thành mục đích trừ khử đầu tiên của hắn, em hiểu không?"

Trình Tiêu hoàn toàn tỉnh bơ, "Thế giới lớn như vậy, em lại bay trên trời, hắn có thể tra ra hết gia đình em chỉ dựa vào một lần gặp mặt không? Trừ phi hắn là anh thứ hai."

Cố Nam Đình nghe thế thì nổi giận, "Mọi điều anh làm là vì thích em, còn hắn lại muốn giết em. Em xem anh và hắn giống nhau hả?"

Hai người rõ ràng đang cãi nhau, nhưng lại nhắc nhở Phùng Tấn Kiêu, anh ta lập tức mở xem tấm hình chụp hợp đồng, căn cứ vào số điện thoại trên đó gọi cho Vương lão tiên sinh: "Chào bác, cháu là bạn Trình Tiêu, tối qua chúng ta đã gặp nhau..."

Cố Nam Đình cũng nhận ra nên sắp xếp trước cho Vương lão tiên sinh. Thấy sắc mặt Phùng Tấn Kiêu càng lúc càng sa sầm, anh nhận ra có lẽ đã quá muộn. Quả nhiên Phùng Tấn Kiêu nghe máy xong đã nói: "La Vĩnh tối qua gọi cho ông Vương, hỏi về thân phận Trình Tiêu rồi."

Thế nên, hành động chụp hình của Trình Tiêu đã khiến hắn nghi ngờ. Mà tên của Trình Tiêu, cả thân phận là phi công của Trung Nam, tất cả đã bại lộ.

"Có thời gian trả thù em mà chạy xa như thế, hắn không sợ phí thời gian." Trình Tiêu tỏ ra không hiểu tâm lý tội phạm, cô hơi ỉu xìu: "Sau này nếu em còn lo chuyện bao đồng thì Cố Nam Đình anh sẽ chặt tay em!"

Anh chặt tay em, em sẽ đòi mạng anh! Cố Nam Đình gắng sức đè nén cơn giận, "Anh thèm chắc?!"

Trình Tiêu cũng không giận, cô suy nghĩ rồi đề nghị, "Anh dẫn Tiêu Ngữ Hành về đi, sau khi khóa học kết thúc em sẽ xin nghỉ dưỡng sức." Cô nhìn Phùng Tấn Kiêu, "Nghỉ ngơi một tháng, tôi chỉ có thể phối hợp đến bước này."

"Em im miệng lại!" Ánh mắt Cố Nam Đình sa sầm nhìn sang Phùng Tấn Kiêu, "Bây giờ anh sẽ đưa cả hai ra sân bay, có bắt được La Vĩnh hay không, và bắt thế nào, đó là chuyện của cậu."

Đứng ở lập trường cảnh sát, đương nhiên Phùng Tấn Kiêu mong muốn Trình Tiêu ở lại để phối hợp với họ. Nhưng đứng ở lập trường một người đàn ông, anh ta hiểu sự bảo vệ của Cố Nam Đình dành cho Trình Tiêu. Dù sao làm mồi nhử là rất nguy hiểm, nguy hiểm đến tính mạng. Thân phận tráo đổi, Phùng Tấn Kiêu cũng không muốn kéo Tiêu Ngữ Hành vào. Thế là, anh ta nhìn thẳng vào đôi mắt Cố Nam Đình, không nói gì.

So với sự lo lắng phức tạp của anh ta, Trình Tiêu rõ ràng là lý trí hơn, "La Vĩnh là tội phạm nguy hiểm đã lấy mạng năm người, khi em đã bất cẩn dây vào hắn, hắn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ngày nào thì em sẽ lo sợ ngày đó. Thế nên em hy vọng hắn có thể bị bắt nhanh chóng."

Cố Nam Đình cũng vẫn kiên trì, "Anh không phủ nhận về phương diện bay, em là cao thủ. Nhưng tình hình này thì khác, kẻ chúng ta đối mặt là tội phạm giết người, em là một nữ phi công tay trói gà không chặt, thực sự không đủ sức chiến đấu với hắn. Mỗi nghề mỗi việc, chuyện bắt người phá án này phải để cảnh sát chịu trách nhiệm. Trình Tiêu, em đừng nghĩ chuyện này k1ch thích nên muốn trải nghiệm một lần. Làm mồi nhử khác với chuyện bay, phải chịu đựng nguy hiểm, anh xin em sẽ suy xét đến vấn đề an toàn đầu tiên."

Họ cứ tranh chấp thế này thì khó bảo đảm sẽ không hợp ý mà cãi nhau. Phùng Tấn Kiêu thực sự không muốn hai người vì chuyện này mà tổn thương tình cảm, anh ta chen vào kịp thời, "Để họ ở lại thì đúng là hơi ích kỷ. Nhưng Cố Nam Đình này, Trình Tiêu nói đúng, La Vĩnh nếu đã nghi ngờ thì chỉ cần hắn chưa lọt lưới thì sẽ khó đảm bảo an toàn, Trình Tiêu lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu cứ lo sợ nơm nớp không yên thì chi bằng nhanh chóng dẫn dụ hắn ra, để trừ sạch hậu họa."

Ánh mắt Cố Nam Đình nhìn họ ngập tràn sự bất mãn, "Chỉ sợ mồi nhử thả ra rồi mà các cậu cũng chưa chắc tóm được hắn! Sao, tôi nói sai à? Thế bọn chúng đào thoát thế nào? Ở Cổ Thành, Hành Hành chẳng phải là mồi nhử của các cậu hay sao?"

Ánh mắt Phùng Tấn Kiêu bình thản và kiên định, "Hành Hành yếu đuối thế nào, anh là anh trai hẳn phải biết rõ, nhưng cô bé vẫn bình an vô sự đó thôi? Cố Nam Đình, anh phải có lòng tin đối với cảnh sát, chúng tôi đều được huấn luyện bài bản, cũng phải tin vào Trình Tiêu, cô ấy cơ trí và bình tĩnh hơn Hành Hành nhiều."

Cố Nam Đình thực sự nổi giận, giọng anh lạnh băng như tuyết, "Phùng Tấn Kiêu!"

Ngoài ra, anh không nói thêm chữ nào. Nhưng là đàn ông, Phùng Tấn Kiêu hiểu rõ. Khi Cố Nam Đình sập cửa bỏ đi, anh ta nói với Trình Tiêu: "Đừng vì vụ án mà cãi nhau với anh ấy, anh ấy thực sự quan tâm đ ến cô."

Trình Tiêu tỏ vẻ "cần anh nhắc à?", cô nói: "Nếu tôi không hiểu tâm tư của anh ấy thì đã cãi nhau từ lâu rồi."

Trình Tiêu đương nhiên là hiểu. Chính vì hiểu nỗi lo của Cố Nam Đình, cô mới càng hy vọng La Vĩnh sớm bị tóm gọn, để anh yên lòng hơn. Thế nên lần này, cô kiên trì như vậy không phải vì bản thân cô.

Cố Nam Đình đưa Trình Tiêu về chỗ tập huấn rồi đi, Trình Tiêu gọi anh cũng không màng, gọi điện thoại anh cũng không nghe, về sau lại còn tắt máy. Trình Tiêu tưởng anh giận dữ nên đã dẫn Tiêu Ngữ Hành về G. Hỏi Kiều Kỳ Nặc thì anh chàng bảo: "Em nói Cố tổng ở A hả? Không phải anh ấy ở khu vực Tây Nam sao? Lão đại đúng là ân cần, biết anh bận nên không làm phiền anh đặt chỗ trước cho anh ấy."

Nhất thời, Trình Tiêu cũng không rõ rốt cuộc anh có đi chưa. Cô đành làm như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục buổi học hôm đó. Trong tình huống đặc biệt hạ cánh bằng một động cơ, cô biểu hiện xuất sắc nhất, bình tĩnh vững vàng hơn bất kỳ phi công nam nào.

Cơ trưởng họ Trương cùng tổ bay với cô đã nói: "Tôi vốn rất không thích phi công nữ, Trình Tiêu, cô khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác."

Trình Tiêu rõ ràng không thích kiểu nịnh nọt và bắt chuyện này, cô nói với vẻ bình tĩnh: "Đó là do anh có thành kiến với phi công nữ."

Cô xuống máy bay, đeo kính râm rồi bỏ đi.

Cơ trưởng họ Trương gọi to: "Trình Tiêu, có thể nể mặt ăn bữa tối không?"

Trình Tiêu thẳng thắn chối từ, "Anh không phải kiểu tôi thích, tôi không muốn phí thời gian."

Đúng là một cô gái thẳng thắn, không hề chừa đường lui cho người khác. Cơ trưởng họ Trương nhìn theo bóng dáng cao ráo mảnh mai của cô, cười khổ.

Hoàn thành buổi tập hôm đó xong, Trình Tiêu quay về ký túc, khi điện thoại của Cố Nam Đình tiếp tục khóa máy, cô lại lăn lộn mất ngủ như khi bị lệch múi giờ. Lúc này điện thoại của Tiêu Ngữ Hành gọi tới, vô tư lự mời mọc cô: "Chị Trình ơi, nếu tối nay chị không tập huấn thì ra ngoài chơi nhé?"

Cô bé còn ở A? Trình Tiêu nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, "Nếu em là đàn ông thì có lẽ chị sẽ suy xét. Huống hồ, anh Tấn Kiêu của em chưa nói em biết sao, chị có thể sẽ trở thành mục tiêu của bọn tội phạm, em dám đi chơi với chị hả?"

Tiêu Ngữ Hành cười hì hì, "Là anh Tấn Kiêu bảo em hẹn chị đi đó. Anh ấy nói chị cứ ở đó mãi thì phần tử tội phạm cũng không có cơ hội ra tay. Chị ra ngoài chơi thì đối phương mới có cơ hội chứ."

Đạo lý đúng là thế. Nhưng Trình Tiêu vẫn thầm mắng Phùng Tấn Kiêu trong bụng: "Anh Tấn Kiêu của em đúng là kính nghiệp!"

Tiêu Ngữ Hành nhận ra tâm trạng cô không tốt nên nịnh nọt, "Nghe nói chị và anh trai em cãi nhau, anh ấy à, chính là không biết cách ăn nói. Chị Trình đừng giận nhé? Em thay anh ấy van xin chị đó, chị hãy tha thứ cho anh ấy vài lần đi." Như sợ Trình Tiêu từ chối, cô bé nói ngay: "Cứ quyết định thế nhé, em mời chị uống rượu, địa chỉ lát nữa em sẽ nhắn cho chị, chị nhất định phải đến đó."

Sau đó rất nhanh, địa chỉ của Thiên Thượng Nhân Gian đã được nhắn cho cô. Nếu là Phùng Tấn Kiêu sắp đặt thì chắc chắn là anh ta đã có kế hoạch an toàn, Trình Tiêu quyết định đi. Cô mới ra khỏi cổng lớn của khu vực tập huấn thì bị một ánh đèn xe đột ngột sáng lên chiếu vào làm phải đưa tay lên che mắt.

Không cần nghĩ cũng biết là ai. Trình Tiêu cảm thấy rất vui vì chắc chắn Cố Nam Đình chưa đi. Cô chủ động bước tới, lúc ngồi vào xe chủ động lấy lòng anh, "Cố tổng muộn thế này còn chưa nghỉ ngơi, đúng là vất vả quá. Hôm nay em bay rất thuận lợi, biểu hiện rất tuyệt, anh có khen em vài câu không?"

Cố Nam Đình liếc nhìn cô, giọng lạnh nhạt, "Anh không phê bình em thì chính là khen em rồi."

Trình Tiêu tiếp tục ngoan ngoãn, "Cố tổng, em có chuyện cần hỏi ý anh..."

Cô chưa nói dứt câu đã bị cắt ngang, Cố Nam Đình vừa khởi động xe vừa nói: "Em đã ra khỏi cổng khu vực rồi mới nhớ xin anh xem có ra ngoài được không, hơi muộn thì phải?"

Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sùng bái, "Cố tổng không hổ là người làm chuyện lớn, chút tâm cơ của em căn bản không thấm vào đâu. Nếu đã thế thì em xem như anh đã phê chuẩn rồi nhé."

Cố Nam Đình sắp không nhịn cười nổi, anh cố ý đanh mặt lại: "Anh không hề biết em cũng biết làm nũng đấy."

Đôi mắt Trình Tiêu sáng đến rung động lòng người: "Nếu không do em mười tám môn võ nghệ đều tinh thông thì lão Trình khó tính như vậy làm sao yêu chiều em được?"

Cố Nam Đình cuối cùng không nhịn được cười, anh khẽ mắng: "Được chiều chuộng sinh hư!" Cùng lúc, anh đưa tay phải ra nắm tay trái của Trình Tiêu.

Trình Tiêu không giằng ra, chỉ khẽ động đậy, "Cố tổng rất biết nắm bắt thời cơ."

Cố Nam Đình một tay giữ chặt vô lăng, "Không nhân lúc em lấy lòng anh mà ra tay thì còn đợi lúc nào nữa?" Sau đó anh hỏi, "Đi đâu?"

Trình Tiêu nói: "Thiên Thượng Nhân Gian, em gái thân yêu của anh hẹn em uống một ly."

Thiên Thượng Nhân Gian, đó là địa bàn của Tiêu Dập, huống hồ anh cũng ở bên cô, thường thì có thể ứng phó với nguy hiểm. Cố Nam Đình đáp: "Được." Lòng bàn tay anh hơi ngửa ra, đan chặt năm ngón tay của cô.

Thiên Thượng Nhân Gian là một quán bar thuộc sở hữu của ông anh họ Tiêu Dập của Tiêu Ngữ Hành, lúc đó chưa mở rộng, quy mô không lớn. Nhưng quán bar dù sao cũng là nơi ô hợp, không yên tĩnh bằng câu lạc bộ rượu vang Hàng Không. Khi tiếng nhạc điện tử truyền vào tai, Cố Nam Đình gần như theo bản năng ôm Trình Tiêu vào bên hông, dẫn cô đến vị trí khá vắng vẻ của Tiêu Dập bên ngách trái quầy bar, tránh cho có người va chạm với cô.

Đây là lần đầu tiên gặp Tiêu Dập sau khi thời gian thiết lập lại. So với Tiêu tổng thâm trầm lạnh lùng, kiêu ngạo khó gần bảy năm sau, Tiêu Dập lúc này toát ra vẻ chơi bời, nhưng cảm xúc nửa cười nửa không trong đáy mắt anh ta thì lại là đùa cợt do Cố Nam Đình ôm Trình Tiêu xuất hiện ở đây.

Tâm trạng Cố Nam Đình đã vui vẻ hơn do Trình Tiêu chủ động lấy lòng anh, anh giơ tay đấm Tiêu Dập một cái, "Nhịn đi, cười thành tiếng xem tôi có phá chỗ này của cậu không."

Tiêu Dập nhịn cười, nhướn mày nhìn Trình Tiêu, "Anh chàng này đánh đấm cũng ra trò lắm nên tôi đúng là không dám đụng vào." Vừa nói vừa giơ tay, "Tiêu Dập, anh họ của Hành Hành, chào em."

Trình Tiêu giơ tay bắt tay anh ta: "Trình Tiêu, cơ phó của Hàng không Trung Nam."

Tiêu Dập giơ ngón cái, "Vua kỹ thuật, khâm phục."

Tiêu Ngữ Hành kéo Trình Tiêu ngồi xuống cạnh mình, "Không ngờ hai anh chị cùng đến. Em gọi cho anh trai mà anh ấy không chịu nghe, em còn lo anh ấy bỏ lỡ cơ hội biểu hiện chứ." Nói xong cô bé thân mật giới thiệu với một chị khác ngồi cạnh, "Đây chính là chị Trình mà em đã nói với chị, người mà anh trai em đang dốc sức theo đuổi, là một phi công đó."

Trình Tiêu hơi gật đầu, "Trình Tiêu."

Đối phương cũng gật đầu, "Hách Nhiêu."

Hách Nhiêu? Cố Nam Đình bỗng dừng động tác tấn công Tiêu Dập, quay sang nhìn. Cô gái trước mặt có mái tóc ngắn lanh lợi, mày mắt toát ra vẻ thông minh, còn nụ cười mỉm của cô ấy đã làm dịu lại vẻ cứng cỏi đó, khiến toàn thân cô toát ra khí chất yên tĩnh, trầm lặng.

Lại là Hách Nhiêu!

Cô gái yên tĩnh này, và khí chất của cảnh sát Nhiêu, nữ cảnh sát duy nhất trong đội cảnh sát hình sự đặc biệt, cách xa nhau vạn dặm. Là điều gì đã khiến khí chất cô ấy thay đổi như thế? Cố Nam Đình sực nhớ ra, ngày 10 tháng 10 năm nay, cũng chính là mấy tháng sau, Hách Nhiêu đã trải qua vụ thảm án Song Thập làm chấn động cả giới cảnh sát. Trong vụ án đó, cô ấy đã trúng năm viên đạn, đi qua cánh cửa sinh tử.

Đọc truyện chữ Full