Edit: Hạ Vy (Wa.ttpad HaVyon0602, vui lòng đọc đúng địa chỉ tôn trọng editor)
Chương 64
Lâu Khải làm nũng đánh một đòn tâm lý rất mạnh vào Nguyên Húc, khiến cậu ngây ngốc đi theo vào phòng, căn bản không chú ý cách trang hoàng không giống với cửa hàng mới mở.
Lâu Khải đẩy thực đơn cho cậu, “Em muốn ăn gì?”
Nguyên Húc bị lời thầm thì của bụng nhỏ làm cho bừng tỉnh, nuốt nước miếng gọi thịt và canh bò.
Tuy rằng cậu không muốn ăn cơm chung với Lâu Khải, nhưng không thể không nói thịt bò chỗ này vô cùng ngon, cậu vùi đầu ăn cơm, ném hết chuyện khác ra sau đầu.
Mỗi lần Lâu Khải nhìn Nguyên Húc ăn cơm, đều ăn nhiều hơn mấy miếng, còn đặc biệt ăn với cơm.
Đợi đến khi Nguyên Húc ăn no tám phần, bắt đầu ăn trái cây tráng miệng, mới phát hiện mặc dù Lâu Khải đang ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn mình.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Nguyên Húc bị hắn nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà, cảm thấy mình giống như miếng thịt trong miệng Lâu Khải vậy.
“Nhìn em muốn ăn hơn.” Lâu Khải nói, hắn nhai kỹ nuốt chậm phần đồ ăn còn lại, thấy Nguyên Húc nằm liệt trên ghế, hỏi, “Em muốn ngồi ở đây một chút hay đi luôn?”
Nguyên Húc vừa mới ăn uống no đủ, có chút không muốn động, nhưng để về sớm, vẫn đứng lên, “Đi thôi.”
Về nhà quá muộn lại phải bị thẩm vấn.
Đặc biệt hôm nay Lâu Khải còn đưa cậu về.
Nguyên Húc nghĩ, quay đầu nhìn thoáng qua Lâu Khải, không ngờ vừa lúc đối phương cũng nhìn cậu.
“Đi thôi.” Lâu Khải nhìn cậu cười, đưa tay đẩy cửa phòng giúp cậu, “Tôi đưa em về.”
Quả nhiên.
Vị trí này không dễ chạy xe vào, bọn họ đi bộ khỏi hẻm nhỏ đến ven đường cách đó không xa. Tài xế đã đợi ở đó một lúc, vừa định xuống xe thì thấy Lâu Khải vẫy tay với gã ta.
Sau đó tự mở cửa cho Nguyên Húc.
Nguyên Húc đối diện hắn yên lặng hai giây, cam chịu lên xe.
Rõ ràng chỉ là một bữa cơm bình thường, nhưng mỗi lần đối diện với Lâu Khải, cậu đều có loại cảm giác hai người đang hẹn hò vậy. Nhưng rõ ràng chỉ ăn cơm đơn thuần thôi mà!
Tất cả đều do Lâu Khải quá đẹp, ánh mắt quá thâm tình, khiến người ta xuất hiện ảo giác.
“Ngày mai tôi đón em.” Sau khi xe khởi động, Lâu Khải thấp giọng nói.
“Đón tôi làm gì?” Nguyên Húc cảnh giác.
“Em chưa vẽ xong tranh.” Lâu Khải tựa như không biết cậu cảnh giác cái gì, gương mặt trước giờ luôn lạnh nhạt thậm chí có vài phần vô tội.
Nguyên Húc biết hắn giả vờ, Lâu Khải vốn dĩ không bộc lộ yêu hận, suy cho cùng thì trên thương trường tùy ý biểu lộ tâm tình là chuyện không sáng suốt, hơn nữa dựa vào tính cách của hắn, độ chừng tâm tình rất ít khi lay động.
Nhưng gương mặt này quá hợp với gu thẩm mỹ của Nguyên Húc, cậu xoay đầu không nhìn Lâu Khải mới cảm giác bớt áy náy trong lòng.
“Tôi tự đi.” Nguyên Húc cưỡng bách mình dùng giọng điệu lạnh như băng nói, “Không cần phiền Lâu Đổng.”
“Đừng gọi tôi xa cách thế.” Lâu Khải cười thấp, “Có điều thỉnh thoảng nghe em gọi như vậy, tôi lại có cảm thụ khác.”
Nguyên Húc quay đầu trừng hắn: “Anh suy nghĩ tào lao gì vậy.”
Còn cảm thụ khác, không phải xem cậu đang chơi trò tình thú đó chứ!
Lâu Khải cong lên môi: “Mặt trời nhỏ đang suy nghĩ gì thế?”
Nguyên Húc tức giận bất bình: “Tôi không nghĩ gì hết, anh đừng trả đũa.”
Lâu Khải không nói lời nào, chỉ nhìn cậu cười.
Trước kia lúc ở bên nhau, số lần nhìn thấy Lâu Khải cuời chỉ đếm trên đầu ngón tay, dù cho có cười thì cũng là trào phúng hoặc là giễu cợt. Nhưng dạo này đối phương cười rất thường xuyên, hơn nữa nụ cười kia càng ngày càng bình thường, càng ngày càng có mị lực.
Độ chừng cũng đứng trước gương luyện lâu lắm.
“Anh đừng nhìn tôi.” Nguyên Húc cảm thấy không được tự nhiên, rút người nhìn ra cửa, lại tìm chuyện, “Ai cho anh gọi nhũ danh của tôi, nhũ danh chỉ có người nhà mới có thể gọi!”
“Vậy tôi gọi em là gì?” Lâu Khải không dấu vết lại gần cậu, hạ giọng, “A Húc? Húc Húc?”
Rõ ràng chỉ là tên phổ thông, nhưng bị hắn dùng giọng điệu trầm thấp khàn khàn để gọi, tựa như đã được nếm trên đầu lưỡi. Nguyên Húc có cảm giác mình bị nhấm nháp, đặc biệt khi nhiệt độ trong xe lên cao, giữa mũi tràn đầy hương gỗ nhẹ.
Mặc dù ngày thường trông cậu chủ động táo bạo hơn, nhưng thực tế chỉ là một người chưa từng yêu đương, không cùng đẳng cấp với người hay đọc sách yêu đương và xem phim tình cảm như Lâu Khải, bị hắn dễ như trở bàn tay chọc cậu “Nóng lên*”.
(*Raw 火气)
“Chỉ... Gọi tên thôi.” Nguyên Húc luống cuống tay chân ngăn cản chỗ nào đó không thích hợp, cường điệu, “Gọi cả họ lẫn tên, đừng biên ra cái gì kỳ quái.”
Lâu Khải nhận ra phản ứng của cậu dễ như trở bàn tay.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ Nguyên Húc thật sự không phải không có cảm giác với hắn.
Trong mắt hắn dâng lên ý cười, được voi đòi tiên nhích lại gần, dường như dán vào lỗ tai Nguyên Húc, “Nguyên Húc?”
Phảng phất như có dòng điện xẹt qua, cả người Nguyên Húc run lên, nếu không phải ngồi trên xe, chỉ sợ cậu đã nhảy dựng lên, thậm chì còn không có sức đẩy Lâu Khải.
Mỹ nhân kế đáng xấu hổ, nhưng vô cùng hữu dụng.
Bị gọi như vậy, nơi vốn đã có tinh thần nay càng tinh thần hơn, nhiệt huyết bên dưới tăng vọt, kết quả đầu óc trống rỗng, không biết nói gì.
“Tôi thích em.” Lâu Khải nói tiếp, giọng nói khàn khàn như chạm vào da thịt, “Em có thể thích tôi một chút hay không, Nguyên Húc.”
Nguyên Húc cảm giác mình rất nhanh sẽ chịu không được nữa, cậu bắt chân chê giấu quẫn bách của mình, rõ ràng Lâu Khải không đụng tới cậu, nhưng cậu lại nổi lên phản ứng, chuyện này thật sự quá mất mặt, hơn nữa không biết đối phương có phát hiện ra chuyện này hay không...
Nguyên Húc sắp chết tại chỗ rồi.
“Không được.” Cậu cắn đầu lưỡi, để đau đớn giúp mình tỉnh táo chút.
Lâu Khải không nói gì, vẫn duy trì động tác vừa rồi vài giây, mới chậm rãi lui về sau.
Mùi hương gỗ nhẹ bên người rút lui, Nguyên Húc mới cảm thấy dễ thở chút, cảm giác khô nóng bốc cháy từ đáy lòng cũng giảm bớt.
“Tới rồi.” Lâu Khải nhìn cậu, đôi mắt xanh bị bóng đêm bao phủ có vẻ thêm thâm thúy, “Về đi, ngày mai tôi đón em.”
Nguyên Húc bây giờ cũng không còn tâm tư phản bác, soạt một tiếng nhảy ra khỏi xe, tư thế biệt nữu chạy vào nhà, không dám quay đầu nhìn.
Thời gian này trong phòng khách không có ai, cậu chạy như bay về phòng, khóa chặt cửa, có tật giật mình chạy vào phòng tắm.
Lâu Khải ở bên ngoài nhìn đèn lầu hai sáng lên, mới bảo tài xế lái xe đi.
Hắn hít sâu một hơi, thong thả bình phục xao động trên cơ thể—— đúng vậy, vừa rồi không chỉ có Nguyên Húc nổi lên phản ứng, hắn cũng nổi lên. Nhìn người nọ mặt mày ửng đỏ, đôi mắt đẫm lệ, sao có thể duy trì bình tĩnh cơ chứ.
Nhưng đây ít nhất là một tin tốt, Nguyên Húc tuyệt đối không phải chỉ thích mặt mình như lời cậu nói, có lẽ nỗ lực thêm chút, hắn có thể ôm mỹ nhân về rồi.
“Lâu đổng, tối nay đi đâu?” Tài xế phía trước cẩn thận hỏi.
Lâu Khải nói ra địa chỉ.
Là biệt thự hắn mới mua, hắn treo hết tranh ở đây, ở nơi đó bao quanh bởi tranh, giống như Nguyên Húc đang ở bên cạnh hắn, khiến hắn có thể ngủ một giấc ngon.
Nguyên Húc không biết sự tồn tại của biệt thự này, cậu vào phòng tắm tắm rửa cọ tới cọ lùi, lúc ra thì đuôi mắt đã ửng hồng, không như vừa mới tắm ra, mà như bị người ta yêu thương quá mức trong đó.
Ngay cả cậu cũng cảm thấy kỳ cục, rửa mặt bằng nước lạnh mấy lần mới giảm bớt vệt hồng kia.
Sự thật chứng minh chuyện cậu làm rất sáng suốt, không bao lâu sau, Nguyên Miện gõ cửa đi vào.
Anh cả Nguyên gia dạo này đặc biệt chú ý đến chuyện yêu đương của em trai, một là lo lắng em trai ngốc của mình bị Lâu Khải bắt đi, hai là... Được rồi, hai là cũng lo lắng em trai ngốc mình bị Lâu Khải bắt đi.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện em trai bị bắt đi đã rất sốt ruột, người kia còn là Lâu Khải, quả thực là mười hai tiếng không yên.
“Vừa về đã đi tắm?” Bây giờ mới hơn 7 giờ tối, căn bản không phải thời gian Nguyên Húc tắm thường ngày, Nguyên Miện nhận ra có chút không đúng.
Nguyên Húc đang lau tóc, nghe y nói thế, thiếu chút nữa lấy khăn lau mặt luôn.
“Hôm nay lúc ra ngoài bị ngã, trên người bẩn.” Giữa nói dối vào thành thật, cậu chọn nói dối.
Chủ yếu là sự thật này cũng quá mất mặt, chẳng lẽ muốn cậu nói mình bị Lâu Khải gọi tên trong xe đã “lên cót”, sau khi về nhà lặng lẽ vài phòng tắm giải quyết hả.
Ánh mắt Nguyên Miện hoài nghi đánh giá cậu trên dưới, xác định cậu không có dấu vết khả nghi, mới yên lòng, “Hôm nay em lại ra ngoài cùng Lâu Khải?”
“Em đi vẽ chân dung cho anh ta.” Nguyên Húc theo bản năng phủi sạch quan hệ, “Anh ta thích tranh của em, nên mua vài bức.”
Rốt cuộc thì thích tranh hay là thích người, Nguyên Miện cười nhạt một tiếng, nhưng không nói ra.
“Ngày mai có tiệc rượu.” Nguyên Miện nói chuyện chính tìm cậu, “Mấy nhà có quan hệ tốt với nhà họ Nguyên cũng đến, còn có người trẻ đồng lứa, em chuẩn bị chút, giữa trưa mai anh về đón em.”
“Lại phải làm tóc?” Nguyên Húc từ đầu đến chân đều viết kháng cự: “Mỗi ngày lấy đâu nhiều tiệc rượu dữ vậy!”
“Không làm tóc cũng được.” Ánh mắt Nguyên Miện liếc nhìn mái tóc bồng bềnh của cậu, vì còn hơi ướt, nên y không sờ vào, “Đi trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo mới.”
Y thấy vẻ mặt Nguyên Húc không vui, lại nói, “Em không muốn thử yêu đương ư, dù sao sẽ có người đồng ý, chẳng lẽ em muốn quen Lâu Khải?”
“Aizz?” Nguyên Húc khiếp sợ: “Cho nên thật ra là xem mắt...”
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Nguyên Miện véo mặt, “Chỉ ra ngoài tiếp xúc người khác chút thôi, thấy thích nói anh.”
Thật ra Nguyên Húc không có động lực, nhưng nhìn bộ dạng hứng thú bừng bừng của Nguyên Miện, vẫn gật đầu đồng ý. Chỉ là không biết sau khi trải qua chiêu thứ nhất rút củi dưới đáy nồi của Lâu Khải, thì còn có người bằng lòng phát triển tình yêu với cậu hay không thôi.
Hơn nữa, cho tới bây giờ Lâu Khải nắm rõ như lòng bàn tay động thái của cậu, nói không chừng ngày mai đi sớm hơn hắn... Không đúng, Lâu Khải nói ngày mai sẽ đến đón cậu đi vẽ tranh.
Nguyên Húc cầm di động, muốn nói với Lâu Khải ngày mai không cần tới, nhưng nhìn giao diện trò chuyện trên WeChat, trong đầu lại hiên lên bộ dáng và giọng điệu Lâu Khải dán vào lỗ tai cậu ở trong xe.
“A ——” Cậu ôm gối đầu điên cuồng lăn lộn trên giường.
Bây giờ cậu căn bản không dám nói chuyện với Lâu Khải!!!
Nhưng nếu sáng mai gặp mặt tự nói, sẽ không biết thế nào, mỗi ngày lúc Lâu Khải tới đưa đồ ăn vặt, người trong Nguyên gia đều lén lút nhìn hắn, nếu cậu hé miệng nói hôm nay không đến công ty, nói không chừng sẽ bị hiểu lầm.
Nguyên Húc ôm gối đầu suy tư thật lâu, yên lặng giao lời từ chối cho Tần Hà.
Thực xin lỗi trợ lý Tần, công việc thông báo vĩ đại này giao cho anh!