TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 137-138

Tô Hiểu Mạn nắm lấy tay Tạ Minh Đồ, mặc dù anh ấy có một xuất thân gia cảnh tốt, nhưng nếu như quay về đó lại không được bố mẹ ruột chào đón, còn bị cả nhà họ cô lập, như vậy còn cần thiết trở lại đó sao?

Tạ Cẩu Tử cần thiết muốn trưởng thành lên, nhà giàu có cũng sợ bà con họ hàng nghèo đến nhà đeo bám làm thân khiến bọn họ mất mặt, thậm chí cả con ruột của mình cũng không quan trọng bằng thể diện, thà rằng nhận đứa con không có quan hệ gì với mình cũng không muốn nhận con ruột của mình.

…… Đều là hạng người thích mua danh chuộc lợi cả.

Trong tương lai, Tô Hiểu Mạn cũng không biết chuyện này sẽ phát triển theo hướng như thế nào, nhưng dù cho xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ cùng anh vượt qua, nếu người nhà họ Khương không muốn nhận hoặc không chào đón anh, hai người họ cũng có thể tự sống cuộc sống của chính mình mà không cần đến cái gọi là quan hệ họ hàng đó.

Sau khi qua thời gian tập hợp khoảng mười phút, ba người Trương Lị Lị, Giang Yến Đường và Hà Lượng mới từ từ đi đến, trên mặt mấy người đó cũng không có biểu cảm gì, sau khi Khương Yến Đường xin lỗi,cả đoàn người đi mua vé chờ lên tàu.

Bọn họ lập tức có thể quay về đại đội Thanh Hà.

Sau khi ở bên ngoài họ tập một thời gian, lúc trở lại cô cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi, Tô Hiểu Mạn kéo tay áo Tạ Minh Đồ, giống như câu nói từ thanh đạm thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ thành đạm bạc lại khó, đã ăn quen đồ ăn của nhà họ Chu, khi về có lẽ sẽ không thể chấp nhận được cách sống nhà họ Tạ.

Mặc dù hai người họ cần rời khỏi nhà họ Tạ càng sớm càng tốt, nhưng cũng muốn sống điệu thấp trong một thời gian.

Không biết chuồng thỏ của Tạ Cẩu Tử còn bao nhiêu con.

*

Cậu cả của Tô Hiểu Mạn là Liễu Triệu Cường nhận được điện thoại từ huyện, biết rằng đoàn người của Tô Hiểu Mạn sắp về đến đây, ông vô cùng vui vẻ, lập tức chạy đến nhà họ Tô, lớn tiếng nói việc này cho em gái Liễu Thục Phượng của mình.

“Thục Phượng này, để anh nói cho em nghe một tin vui, em chuẩn bị tâm lý một chút, Hiệu Mạn và những người khác sắp về rồi!!!”

Lúc này trong nhà họ Tô, Liễu Thục Phượng và chị dâu cả nhà họ Tô đều đang ở nhà, khi nghe tin Tô Hiểu Mạn sắp về, Liễu Thục Phượng vội lấy khăn lau khô tay, nhịn không được cười tươi.

Chị dâu cả nhà họ Tô từ ngoài hét lên: “Mẹ, cậu cả đến chơi, nói Hiểu Mạn nhà chúng ta sắp về rồi.”

“Hiểu Mạn của chúng ta thực sự sắp về rồi?!” Liệu Thục Phượng vô cùng vui vẻ, mặc dù đứa con gái này đôi khi sẽ gây họa khiến bà không vui, nhưng bà vẫn rất yêu thương, nhớ mong đứa con gái bảo bối nhỏ bé của mình.

Lúc này bà ấy mới thấy may mắn khi không để Hiểu Mạn nhà mình lấy chồng xa, nếu như lấy chồng xa, một năm không gặp nhau được mấy lần, bà sẽ nhớ đứa con gái bảo bối của mình chết mất.

Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Liễu Thục Phượng vẫn luôn không vui, chồng và hai đứa con trai vẫn đang oán trách bà không nên vì một phút bồng bột mà để Tô Hiểu Mạn kết hôn với chàng trai nghèo trong làng như Tạ Minh Đồ.

Những lời này khiến lòng của Liễu Thục Phượng vô cùng khó chịu.

Nguyên nhân của những việc này đều là do thím của Tô Hiểu Mạn cùng đứa con của mình Đường Hồng đến nhà họ chơi, em họ của bà Dương Quế Hoa là một người phụ nữ vô cùng khó tính và có tài ăn nói vô cùng giỏi.

Cô ta là người thích so sánh, khoe khoang nhà mình với người khác, lần này chính là vì con gái Đường Hồng của cô ta sắp lấy chồng, nói rằng Đường Hồng sắp gả cho một người đàn ông ở huyện thành, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo cặp kính cận, trong rất có văn hóa, là con rể tốt trong mắt nhiều người.

Từ lúc con gái cô ta tìm được một người bạn trai tốt như vậy, Dương Quế Hoa nóng lòng muốn thông báo tin này cho tất cả mọi người biết, con gái cô ta sắp lấy chồng trong huyện thành, được ăn cơm nhà nước, không bao giờ phải lấy một tên nông dân chân lấm tay bùn trong thôn nữa, cả ngày phải cắm mặt vào đất.Dương Quế Hoa cũng tự nhận tầng lớp của mình cao hơn người khác một bậc.

Dương Quế Hoa dẫn Đường Hồng đến nhà bọn họ, đầu tiên là nhắc đến việc hôn nhân của Đường Hồng, sau đó bắt đầu giả vờ lấy thân phận bề trên quan tâm cố ý hỏi đến việc hôn nhân của Hiểu Mạn nhà bà, sau khi biết được con gái bà gả cho một tên nhóc nghèo trong thôn thì vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Trong miệng cô ta nói ra đủ loại châm chọc mỉa mai: “Ai u, con bé Hiểu Mạn nhà chị rõ ràng xinh đẹp như vậy, như thế nào mà lại lấy người không tốt bằng Đường Hồng nhà em vậy?”

“Trước đây em còn nghĩ rằng Hiểu Mạn nhà chị phải kết hôn với một giáo viên trong trường học hay gì đó chứ, em còn nghe nói trước đây Hiểu Mạn thích một thanh niên trí thức à?”

“Mấy đứa trẻ này ai mà không thích người có học chứ.”

“Hiểu Mạn nhà chị sao lại kết hôn với người như vậy? Nhà trai bên đó đưa bao nhiêu lễ hỏi? Tổ chức tiệc khi nào vậy? sao không mời bọn em?”

“Hiểu Mạn nhà chị là đứa nhỏ số khổ, Đường Hồng, con gái à con nghe này, xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, làm phụ nữ, trước tiên phải có số mệnh tốt, quan trọng nhất là lấy được người chồng tốt, nếu không sẽ giống như chị Hiểu Mạn của con…..”

Những lời này vừa nói ra khiến người nhà họ Tô tức đến mức không thở được, muốn lên tiếng đuổi người đi, nhưng người ta ngay lập tức lại chuyển đề tài, trở nên hoà nhã dịu dàng, nhưng mà bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia, khiến mấy người nhà họ Tô tức đến mức đau tim.

Hai ngày nay Tô Quốc Đống và anh cả Tô dẫn theo các cô đi nhà một người chú họ, trong nhà mới được yên tĩnh một chút, cũng bớt nghe được vài câu âm dương quái khí.

Liễu Thục Phượng cũng không muốn biết lễ hỏi của con gái bà ta có bao nhiêu một chút nào, lễ cưới muốn tổ chức ở nhà hàng nào trong huyện, cũng không cảm thấy được con rể tương lai ở trên ảnh chụp kia có bao nhiêu đẹp trai anh tuấn.

Giống như tiễn ôn thần mà muốn đưa hai mẹ con nhà này đi trước.

Nhưng mà người ta lại nghe nói hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn sắp quay về, lại nói muốn ở lại chờ thêm vài ngày nữa, chờ đến khi Tô Hiểu Mạn và chồng mới cưới của cô trở về, thân là một người lớn quan tâm đến con cháu trong nhà, bà ta nhất định phải nhìn thấy chồng của Tô Hiểu Mạn trông như thế nào.

Khi nói những câu này ra, khoé miệng Dương Quế Hoa còn mang theo ba phần cười trộm, rõ ràng mấy ngày hôm nay ở trong thôn, bà ta cũng đã nghe được tình huống của Tạ Minh Đồ, còn biết hết những chuyện giữa Tô Hiểu Mạn và Khương thanh niên trí thức.

Cái bà già mất nết này chính là muốn nhân danh nghĩa quan tâm mà muốn ở lại nhà bọn họ hóng hớt.

Bởi vì hành động này của Dương Quế Hoa, Tô Quốc Đống và anh cả, anh ba của Tô Hiểu Mạn không nhịn được mà oán trách trước mặt Liễu Thục Phượng: “Mẹ à, lúc trước mẹ không nên xúc động mà gả Hiểu Mạn cho thằng năm nhà họ Tạ như vậy”.

“Còn không bằng chọn một người đàn ông khoẻ mạnh ở thôn bên cạnh, nhà họ Tống không phải là cũng có của cải giàu có sao”.

“Lúc trước còn giới thiệu cho một người đầu bếp ở quán cơm quốc doanh”.

“Nhà máy của thằng hai cũng không phải có một người…”

“Biến biến biến…” Liễu Thục Phượng cau mày, đánh cho mỗi người một cái, mấy tên nhóc thúi này, còn cả ông già thúi này nữa, toàn nói linh tinh cái gì không biết, cái người đầu bếp béo kia, Hiểu Mạn lại càng không thích.

Tuy rằng trong lòng cũng không đồng ý với những lời vừa nãy mà chồng và con trai nói, nhưng trong lòng Liễu Thục Phượng cũng đúng là có chút hối hận, tự trách mình lúc trước có phải hơi xúc động quá hay không.

Trong lòng bà ta thấp thỏm, không biết lần này ra ngoài một chuyến, hai đứa trẻ Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ sẽ thế nào?

Liễu Thục Phượng thở dài, nếu thật sự không thích thì nhà bọn họ vẫn có thể nuôi nổi một người con gái quá lứa lỡ thì.

Đọc truyện chữ Full