Đã điều tra qua, năm đó Tôn Mai sinh ra con út ở trấn nhỏ nhà họ Tạ, mà mẹ của Khương Lôi Ngạn, năm đó cũng về lại nhà tổ của nhà họ Tạ để dưỡng thai, sau đó sinh ra đứa em thứ ba là Khương Yến Đường.
Có khả năng là bọn họ bị đánh tráo.
— Nhưng chuyện này cũng quá khiến người ta khó mà tin tưởng được.
Tắt điện thoại không bao lâu, cha của Khương Lôi Ngạn gọi điện thoại tới, hiển nhiên, cha của anh ta cũng biết được chuyện này.
Chuyện này đối với nhà họ Khương mà nói, không khác gì sóng to gió lớn.
“Con ở gần đó nhất, con tự tới xem đứa bé kia đi.”
Trong điện thoại, cha anh ta nói như thế.
Cuối cùng, còn dặn dò anh ta: “Tạm thời đừng nói tin tức này cho mẹ con biết.”
Lúc mà Khương Lôi Ngạn tắt điện thoại, đầu óc vẫn đang trong tình trạng mơ màng hồ đồ, thế mà Khương Yến Đường lại có khả năng không phải là em trai ruột của anh ta.
Tuy rằng từ nhỏ tới lớn các thím các dì bao gồm cả cha mẹ anh ta ở trong đại viện, luôn miệng nói rằng Khương Yến Đường không giống như con cái nhà họ Khương bọn họ, hắn là đứa đặc thù nhất, khác hoàn toàn với hai anh em khác trong nhà, nhưng mà… thật không nghĩ tới.
Thật sự có khả năng hắn không phải là con cái nhà họ Khương.
Khương Yến Đường là đứa con mà mẹ bọn họ yêu thích và thiên vị nhất. Mẹ ruột của anh ta là Tạ Nhã Tri là một người cực kì lạ, từ nhỏ đã có xuất thân tốt, dùng hiện tại mà nói, có thể nói bà là con cái của nhà tư bản, lúc còn trẻ hướng tới đi du học, thích hết thảy những thứ mới lạ như người và sự vật ở nước ngoài, nhưng mà gia đình sa sút, cuối cùng gả cho một người quân nhân cũ kỹ không biết lãng mạn như Khương Lập Dân.
Hai người là anh ta và anh cả, bị Tạ Nhã Tri ghét bỏ nói hai người bọn họ đều giống Khương Lập Dân, luôn luôn không hiểu chuyện, tuy rằng đầu óc linh hoạt, nhưng lại không dùng trên mặt học hành, một lòng chỉ biết nghiên cứu nghịch ngợm gây sự.
Mà em trai thứ ba là Khương Yến Đường lại không giống bọn họ, rất phù hợp với tính cách của mẹ, thích đọc sách, đặc biệt là bên mảng văn học, học tiếng nước ngoài, nói những câu thơ ca từ ngữ phong hoa tuyết nguyệt đó, cùng mẹ cắm hoa, nghe nhạc uống cà phê,
Lão nhị như anh ta còn có thể ngồi uống mấy ngụm cà phê và trò chuyện với mẹ, mà anh cả của anh ta thật sự không ngồi nổi, mông như bôi mỡ, tình nguyện ra ngoài đánh nhau với người ta một trận, cũng không muốn gặp cái cơ hội chịu tội này.
Hai người là anh ta và anh cả, lớn lên cũng lần lượt nhập ngũ tòng quân, dựa theo lời phân phó của ông nội, bị ném vào quân ngũ để mài dũa.
Tới khi đến lượt em ba là Khương Yến Đường, hắn ta lựa chọn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Làm mẹ ruột nên Tạ Nhã Tri vô cùng đau lòng, mới xuống nông thôn được có mấy tháng, cũng đã gọi cho Khương Lôi Ngạn mấy chục cuộc điện thoại, bảo anh ta khuyên bảo em trai mình về nhà, không thể để hắn chịu khổ ở nông thôn được.
Mà ba cha con nhà bọn họ cảm thấy, có chút khổ như vậy mà chịu không nổi thì làm sao mà làm con cháu nhà họ Khương được?
Chẳng phải chỉ là về quê làm chút việc nhà nông thôi sao, có thể vất vả như lúc bọn họ bị ném vào trong quân doanh thao luyện?
Hai anh em anh ta đều nhịn lại, cũng chưa từng được mẹ ruột chăm sóc chiếu cố như thế, lúc này em ba mới chỉ về nông thôn thôi, đã được mẹ mình hỏi han ân cần như vậy.
Dưới con mắt của anh, mới có thế đã chịu không nổi, thì không phải là đàn ông nhà họ Khương bọn họ.
Ngày hôm qua mẹ còn gọi điện thoại cho anh ta, nói anh ta cách chỗ em trai gần, phải đi thăm em nhiều chút, chiếu cố hắn nhiều một chút.
“Nó là em trai con, con đến quản nó, con đến chiếu cố tốt nó, giúp mẹ xem nó có gầy không, có cái gì thiếu không để bên này mẹ sẽ đưa đồ qua cho nó đi?”
“Con cũng nghĩ vài biện pháp làm em trai con trở về đi, sao có thể đi nông thôn chịu loại tội này chứ, nó là người làm công tác văn hoá, nên đi đại học đọc sách, nói với nó, sang năm liền tranh thủ để đi đọc đại học.”“Con nhất định phải khuyên nhủ em trai con nhé, nếu con bận thì có thể nhờ một người đi thăm nó, nó viết thư về nhà, cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, con đến đó xem hiện tại nó sinh hoạt thế nào? Cái thôn kia được không, nếu là không được thì……”
“Con mua chút thực phẩm dinh dưỡng mang đến cho nó.”
……
Khương Lôi Ngạn ở trong điện thoại “vâng vâng vâng”, treo điện thoại, liền coi như không nghe thấy, anh ta chiếu cố cái rắm.
Hiện tại anh ta ở quân khu bên này mỗi ngày mệt nhọc cực kỳ, hận không thể một ngày 24 giờ biến thành 48 giờ dùng.
Mẹ già gọi một cuộc điện thoại đến đây, cũng không quan tâm anh ta ở bên này có mệt hay không có khổ hay không, còn bảo anh ta xin nghỉ đi chiếu cố Khương Yến Đường.
Không có khả năng!
Ban đầu, Khương Lôi Ngạn chỉ tính toán đáp lời qua loa cho xong, trước mắt cứ coi thành gió thoảng bên tai, chờ mẹ bên kia bắt đầu oanh tạc thì tính sau, lúc ấy anh ta mới đi nhờ người, đi coi một chút đứa em trai nhỏ họ Khương quý giá kia của mình.
Mà hiện tại ra chuyện như vậy, xem ra anh ta phải đi gặp người này rồi.
Nếu Khương Yến Đường thật sự không phải em trai ruột của anh ta, phỏng chừng trong nhà khổ sở nhất chính là bà mẹ Tạ Nhã Tri, nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn thiên vị đứa con trai nhỏ này, tâm tâm niệm niệm thương nhớ đều là hắn.
Nhưng hắn lại không phải con trai ruột của bà.
Khương Lôi Ngạn cười nhạo một tiếng.
Có lẽ mẹ liền không thích những đứa con chân chính của nhà họ Khương.
*
Khương Lập Dân về tới trong nhà, trong lòng ông có chuyện, hỏi cũng không hé răng, vợ là Tạ Nhã Tri lúc này nhìn lên thấy ông, lại hứng thú bừng bừng mà đón, “Lão Khương, ông đã trở lại.”
“Cháu chào bác.” Một người cô gái tuổi trẻ lễ phép kêu ông.
Hóa ra trong nhà còn có một người khách, cô gái này gọi là Mạc Huyên Nghi, là cháu họ gái lão Trương trong viện, ở trong thành làm giáo viên, sau khi tới nhà họ Khương làm khách, cùng Tạ Nhã Tri rất là hợp ý, bởi vậy thường xuyên tới cửa chào hỏi.
Đương nhiên, cũng có thể là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, cô gái này để ý tới đứa con trai Khương Yến Đường kia của ông ta.
Hai người này thường xuyên nói về hắn, lúc này đây hẳn là cũng không ngoại lệ.
Mạc Huyên Nghi muốn làm con dâu của ông, lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết, tuy rằng Tạ Nhã Tri vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với cô ta nhưng không có biểu lộ ra ý tứ muốn cho cô ta lấy con trai mình.
Tạ Nhã Tri đối với đối tượng là già trẻ đều tương đối coi trọng, vậy nên càng coi trọng việc cưới vợ cho con trai, phỏng chừng bà không có coi trọng Mạc Huyên Nghi.
Nhưng là con gái nhà người ta tới cửa, cũng không có khả năng đuổi cô ta ra đi, tâm sự, nói chuyện về đứa con trai nhỏ kia, hai người cùng nhớ một người đàn ông, luôn có không ít đề tài chung.
sau khi Mạc Huyên Nghi vừa thấy Khương Lập Dân trở về, không bao lâu, liền đứng dậy từ biệt, cũng không cần đưa tiễn, chính mình đóng cửa đi ra ngoài, cô ta đã rất quen thuộc đối đại viện bên này.
Khương Lập Dân nghe thấy được động tĩnh cô ta rời đi, quả nhiên, cái cô gái họ Mạc này rời đi không vài phút, vợ ông là Tạ Nhã Tri liền tới tìm ông để nói chuyện.
“Lão Khương, chừng nào thì ông mới hỗ trợ gọi Yến Đường trở về.”
“Lúc trước liền không nên để nó xuống nông thôn, hiện tại khen ngược, rời nhà xa như vậy, kêu lão nhị đi xem, thằng bé lão nhị này cũng lười thật, nửa ngày cũng không có hành động.”
Khương Lập Dân nâng nâng lông mày: “Lão nhị ở bên kia đang rất bận.”
“Nó có bận như nào thì vẫn không quan trọng bằng em trai ruột của nó sao?”
“Nông thôn có thứ tốt ư? Cái gì đều không có, mỗi ngày còn phải làm việc nhà nông, đôi tay kia của nó là để đọc sách viết chữ, sao có thể đi làm việc nhà nông? Này không phải là giết gà dùng dao mổ trâu hay sao.”
“Người làm cha như ông, không suy nghĩ vì nó một chút nào, lúc trước nên cầu tình với ông nội nó…. nó không muốn đi bộ đội, vậy thì không đi thôi.”
“Lông mày Khương Lập Dân hơi nâng lên, giọng nói mang theo chút khàn khàn không nhanh không chậm mà lên tiếng bảo: “Người trẻ tuổi đi rèn luyện một chút cũng khá tốt.”
“A? Rèn luyện?” Tạ Nhã Trí cười lạnh một tiếng, “Ông không lo lắng con trai chúng ta gặp phải chuyện gì sao?”
“Tôi vừa nghe có người nói, có một số nam thanh niên trí thức trẻ tuổi về nông thôn, tìm một người vợ ở nông thôn sau đó kết hôn luôn.”
“Lỡ như Yến Đường nhà chúng ta cũng không cẩn thận thích phải một cô gái ở nông thôn, ông nói chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Khương Lập Dân: “Nó thích thì thích thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 221-222
Chương 221-222