Ông Tạ đi đến chỗ ở của các thanh niên trí thức, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta đến đây chỉ để gặp thanh niên trí thức Khương chưa từng gặp mấy lần kia, trong lòng ông ta không khỏi có chút bối rối.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến thanh niên trí thức Khương đến từ thành phố vậy mà lại là con trai ruột của ông ta, mặc dù năm đó là công lao do Tôn Mai tráo đổi mà có, nhưng mà bây giờ đứa con này trở nên xuất sắc như vậy, đều là do chính bản thân nó cố gắng mới có được.
Là đứa con giỏi giang của nhà họ Tạ bọn họ.
Nghĩ đến đây, trái tim vốn tràn đầy vết thương của ông Tạ đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trong lòng ông ta tràn đầy hy vọng nghĩ, nếu giống như những gì Tôn Mai nói, để Khương Yến Đường đi cầu xin với nhà họ Khương, nhà bọn họ cũng nói một câu xin lỗi, nhà họ Khương sẽ không so đo đến chuyện trước đây nhà họ đánh tráo hai đứa trẻ.
Đúng là Tôn Mai bắt Tạ Minh Đồ đi nhưng mà cũng có công nuôi nó trưởng thành; nhà họ Khương nuôi Khương Yến Đường nhà bọn họ, cũng coi như là đã cướp đi đứa con trai của nhà bọn họ, hai bên bù đắp cho nhau, nhà bọn họ chỉ cần cúi đầu nhận lỗi, chắc sẽ không phải chịu trách nhiệm gì nữa?
Dù nói thế nào đi nữa thì Tôn Mai cũng là mẹ ruột của Khương Yến Đường, thằng bé chắc chắn không thể để mẹ ruột của mình phải ngồi tù, càng đứng nói lúc trước vì nó nên Tôn Mai mới lén lút tráo đổi con với nhà họ Khương, để thằng bé được sống cuộc sống giàu có mà các anh em khác của nó có mơ cũng không dám mơ đó.
Ông Tạ khom lưng bước qua ngưỡng cửa của căn nhà thanh niên trí thức đang ở, lúc này cũng có mấy thanh niên đang ngồi ngoài sân, vừa nhìn thấy ông ta bước vào thì quay mặt nhìn nhau, cũng không mở miệng nói cái gì.
Mấy ngày trước là mẹ đến gây sự, bây giờ lại là bố đến.
Trong số đó có hai nữ thanh niên trí thức nhịn không được mà cảm thấy có chút buồn nôn, bọn họ cũng không rõ vì sao lại có phản ứng như vậy, trước đây hai người họ đều là người theo đuổi của thanh niên trí thức Khương.
Trước đây họ luôn cảm thấy Khương Yến Đường làm cái gì đều tốt, nói cái gì cũng vô cùng tuyệt vời, nhưng bây giờ nghĩ đến sau này anh ta sẽ nhút nhát, sợ sệt giống như ông già họ Tạ kia, cả người đều cảm thấy đáng sợ, với cả người mẹ ruột điên cuồng kia của anh ta luôn kêu gào “Con nhất định không thể để nó cướp đoạt thân phận của con”, “Các người không thể bắt tôi, bố nuôi con ruột của tôi chính là người có chức có quyền…..”
——Người nhà này cũng thật không biết xấu hổ.
Đúng vậy, quả thật là quá vô liêm sỉ.
Ăn trộm đồ vật của người khác còn tuyên bố một cách tự nhiên rằng đó là của mình.
Hai nữ thanh niên trí thức xoay người trở về phòng, không còn hứng thú để xem sau đó sẽ phát sinh ra chuyện gì xấu xa hơn nữa.
Một nam thanh niên trí thức chỉ đường cho ông Tạ đến phòng của thanh niên trí thức Khương, ông Tạ nhổ nước bọt, lau hai bàn tay, rốt cuộc lấy hết can đảm cho bản thân.
Ông ta đứng trước mặt những thanh niên trí thức đến từ thành phố này, không biết sao luôn cảm thấy có chút khẩn trương cùng cẩn thận.
Ông Tạ nuốt nước bọt, đi theo nam thanh niên trí thức kia đến trước cửa phòng của Khương Yến Đường, ông ta nhìn dáng người của cậu thanh niên giống với đứa con thứ hai của mình kia thì nước mắt bỗng nhiên đong đầy hai mắt.
Đây là con trai ruột của ông ta đấy!
Trong lòng ông Tạ đột nhiên tràn ngập sự mong đợi và áy náy với đứa con này, bây giờ thằng cả, thằng hai, thằng ba của nhà ông đều không thể dựa vào được nữa, thằng cả thờ ơ, tàn nhẫn, bây giờ chỉ nghe lời vợ của mình; thằng hai chính là một con sói mắt trắng bất hiếu, còn sinh ra cho ông một đứa cháu trai còn mất dạy hơn bố nó nữa; về phần thằng ba, nó đúng là một kẻ vô dụng.
Trong mấy đứa con của ông ta, ông ta cảm thấy người giỏi giang nhất, đáng tin cậy nhất chỉ có đứa con trai Khương Yến Đường đứng trước mặt ông ta này.
“Yến Đường, con trai của bố, bố là bố ruột của con đây.” Nói đến đây, nước mắt ông cứ rơi lã chã.Khuôn mặt Khương Yến Đường không tỏ vẻ gì, mắt chớp cũng không chớp nhìn về phía ông Tạ đang vô cùng kích động trước mặt anh ta, trong lồng ngực anh ta bỗng dâng lên một sự khó chịu và chán ghét.
“Con đến trong huyện thăm mẹ con đi, cho dù bà ấy có phạm phải sai lầm to lớn như thế nào thì bà ấy rốt cuộc vẫn là mẹ ruột của con….”
Khương Yến Đường đứng nghe ông ta nghẹn ngào nói một hồi mới lạnh nhạt trả lời: “Tôi sẽ không đi thăm bà ta.”
Đối với người phụ nữ Tôn Mai này, trong lòng Khương Yến Đường chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm, anh ta không thể nào chấp nhận được mẹ ruột của mình lại là người phụ nữ như vậy.
Bây giờ anh ta đã trưởng thành rồi, là người đàn ông có thể tự quyết định cuộc đời đời của chính mình, cũng không còn là đứa trẻ cần bố mẹ che chở cho nữa.
Nếu anh ta đã không phải là con cháu nhà họ Khương, anh ta có thể rời khỏi nhà họ Khương, nhưng mà anh ta sẽ không trở về nhà họ Tạ.
Anh cảm thấy nhà họ Tạ thật kinh tởm.
“Ông đừng gọi tên của tôi, tôi với ông không có chút quan hệ nào cả.” Từ nhỏ nuôi anh ta lớn lên chỉ có nhà họ Khương, nhà họ Tạ với anh ta không có một chút công ơn nuôi dưỡng nào, có cũng chỉ là một chút quan hệ huyết thống nhỏ nhoi mà thôi.
“Bố là bố ruột của con đây, là người bố đã cho con máu thịt đây….” Ông Tạ vẫn còn hy vọng về sau Khương Yến Đường có thể chăm sóc cho ông ta và Tôn Mai đó, bây giờ những đứa con khác trong nhà đều không thể dựa vào, như vậy ông ta chỉ có thể trông cậy vào đứa con Khương Yến Đường trước mặt này thôi.
“Hơn mười năm trước các người đã bỏ rơi tôi rồi.” Khương Yến Đường nhẹ giọng nói.
“Đều bởi vì mẹ con muốn con có cuộc sống hạnh phúc mà thôi, những ngày con sống hạnh phúc đó đều là cuộc sống mà các anh em của con có nằm mơ cũng không có được, trong mấy đứa con, mẹ con thương con nhất, con là đứa con vô cùng may mắn…..”
Khương Yến Đường mím môi nói: “Tôi thà rằng không có cuộc sống hạnh phúc như vậy còn hơn.”
“Con chỉ nói vậy thôi, nếu con thực sự sống với bố mẹ, thì sẽ biết cuộc sống ăn không đủ no, mặc không đủ ấm đó có bao nhiêu đau khổ, bữa có bữa không, bởi vì con là con trai nhỏ mà mẹ con yêu thương nhất, nên mẹ con mới hao hết tâm tư đổi con đến gia đình giàu có, chính là vì muốn con được sống cuộc sống sung sướng.”
“Hao hết tâm tư? Haha.” Khương Yến Đường cười chế nhạo, nghĩ đến người đàn bà chanh chua đanh đá đó, bà ta có thể có tâm tư gì chứ, nếu có cũng chỉ có tâm tư độc ác thôi.
Cái gì mà muốn cho anh ta có cuộc sống sung sướng chứ, đoán chừng là thấy anh ta khó nuôi sống nên mới đem anh ta vứt đi, trộm một đứa trẻ khỏe mạnh của người khác về nuôi thôi.
Bây giờ lại không ngừng ở trước mặt anh nói những lời này.
Khương Yến Đường cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Trong lòng anh ta mơ hồ có chút hối hận, nếu như anh ta nghe lời ông nội đi nhập ngũ như mấy anh chị của mình mà không phải lựa chọn về quê làm thanh niên trí thức thì có phải đã không xảy ra những chuyện như này sao?
Nếu như mẹ Tạ Nhã Tri của anh ta biết được sự thật này thì trong lòng bà ấy sẽ khó chịu đến mức nào chứ.
Ông nghe tiếng cười nhạo của anh ta thì sắc mặt vô cùng hoảng hốt, ông ta quỳ xuống trước mặt Khương Yến Đường, đau khổ cầu xin: “Con ơi, con không thể thấy chết mà không cứu được, con giúp mẹ của con đi, mẹ của con chỉ là nhất thời bị mỡ heo che mắt mà gây ra chuyện sai lầm này thôi, cầu xin con giúp bà ấy đi, con đi cầu nhà họ Khương buông tha cho mẹ của con đi.”
“Bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể sống quãng đời còn lại trong tù được, vốn dĩ bà ấy đã đến tuổi được sống an nhàn rồi, làm sao có thể chịu khổ như này chứ, mấy đứa cháu trai cháu gái của nhà chúng ta cũng không thể có bà nội là một tội phạm được.”
“Bố cầu xin con, cho dù là sau này con không muốn nhận bố nhận mẹ cũng được, bố chỉ cầu xin con giúp bà ấy lần này thôi.” Ông Tạ vừa quỳ lạy vừa nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 233-234
Chương 233-234