Bàn tay anh nắm chặt rồi buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt. Anh đấm một quyền lên trên cây rồi mới xoay người đi về phía nhà cũ của nhà họ Tô.
Quan tâm nó làm gì, anh chỉ đưa hai người Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn về là được rồi. Không được vào nhà thì thôi, anh sẽ không đi tìm Khương Yến Đường đâu
Lúc này Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đang ở nhà họ Tô. Hai người bọn họ chuẩn bị cùng Khương nhị ca đi tới nhà họ Khương nên muốn nói cho nhà họ Tô một tiếng.
Luống rau mà Tô Hiểu Mạn vừa gieo trồng, còn có gà vịt mà cô nuôi đều cần người khác giúp đỡ chăm sóc.
“Con cứ yên tâm đi, mẹ và chị dâu cả của con sẽ giúp con xử lý.” Liễu Thục Phượng để con gái và con rể vào nhà ngồi, rót nước trà cho cả hai.
“Mẹ cũng chăm sóc Tiểu Hắc giúp con với nhé.” Tiểu Hắc chính là chú chó Tạ Minh Đồ hỗ trợ tìm, Tô Hiểu Mạn vẫn chưa nuôi được mấy ngày, có khi Tiểu Hắc phải sống ở nhà họ Tô thêm một thời gian nữa.
Liễu Thục Phượng ôm lấy chú chó trong lòng ngực Tô Hiểu Mạn, vui sướng nói: “Mẹ đã sớm muốn nuôi một chú chó con, nhóc này đáng yêu thật, gọi là Tiểu Hắc có phải không?”
Giữa trưa Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhau ăn cơm ở nhà họ Tô, Liễu Thục Phượng cẩn thận dặn dò hai người ra ngoài phải thật chú ý, “Mẹ cũng không biết tình huống ở nhà họ Khương kia là như thế nào, nhưng nếu không tốt đẹp như mong đợi thì các con nhớ nhanh chóng trở về đây nhé.”
Con rể của bà từ một thanh niên nghèo ở nông thôn biến thành con cháu của cán bộ đại viện. Sau khi kinh ngạc qua đi thì Liễu Thục Phượng ngủ không yên tận mấy ngày, cũng hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại còn lo lắng nhiều hơn.
Bà sợ nơi gọi là nhà họ Khương kia sẽ không thích con gái và con rể, lỡ như bọn họ chỉ nhận con trai ruột chứ không thừa nhận đứa con dâu là Hiểu Mạn thì phải làm sao bây giờ?
……
Rất nhiều nỗi lo đọng lại trong lòng Liễu Thục Phượng nhưng lúc này bà không vội nói ra, rốt cuộc thì con rể Tạ Minh Đồ vẫn muốn gặp cha mẹ ruột của mình một lần. Còn việc cha mẹ nó thế nào, có tốt với nó hay không, đối xử với Hiểu Mạn thế nào……
Đó đều là những chuyện không thể dự tính trước, cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Liễu Thục Phượng còn sợ rằng nhà họ Khương sẽ tìm cho hai đứa một công việc trong thành. Tìm được công việc trong thành tốt thì tốt thật, thế nhưng sau này muốn gặp con gái và con rể sẽ vô cùng khó khăn.
Gia đình như nhà họ Khương, không biết người mẹ chồng kia có lợi hại không, có bắt nạt con gái của bà hay không.
Liễu Thục Phượng vừa cao hứng vừa lo lắng.
Tô Quốc Đống tắc cười nhạo bà lo lắng quá nhiều, “Con cái đều có phúc của con cái, bà có lo lắng nhiều hơn nữa cũng vô ích. Con đường sau này của con bé, rốt cuộc con bé vẫn phải tự mình đi.”
“Sau khi kết hôn thì con gái chúng ta đã hiểu chuyện hơn rồi, bà đừng lo lắng vì con bé quá.”
Liễu Thục Phượng: “Bây giờ nhà ta kết thông gia cùng với kiểu gia đình thế này rồi, tôi sợ hãi lắm chứ.”
Lúc này Tô Quốc Đống lại rất kiên cường: “Có gì mà phải sợ hãi, nếu nhà họ Khương đối xử không tốt với con bé hoặc chồng con bé phụ lòng nó thì để Hiểu Mạn nhà chúng ta ly hôn là được mà. Sau này chúng ta lại chọn cho Hiểu Mạn một người đàn ông tốt hơn là được. Hiểu Mạn nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, người muốn cưới con bé cũng nhiều lắm đấy.”
“Cùng lắm thì sau này nhà chúng ta nuôi con bé là được rồi. Chúng ta không gả con bé cho ai hết, để nó sống cùng vợ chồng mình là được.”
“Không phải trước đây bà nói rồi hay sao, không ham gia đình phú quý làm gì cả, không chịu nổi thì cứ ly hôn thôi. Đợi chút nữa tôi sẽ nói câu này trước mặt con rể.”
Liễu Thục Phượng gật đầu, “Ông nói đúng.”
Khi hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn chuẩn bị rời khỏi, Tô Quốc Đống và hai anh trai nhà họ Tô gọi riêng Tạ Minh Đồ ra một chỗ, quyết tâm cảnh báo anh.
“Dù thân phận con đã thay đổi thì sau này cũng không được làm chuyện gì có lỗi với Hiểu Mạn nhà chúng ta đấy.”
“Thế giới bên ngoài màu sắc rực rỡ, nếu chú mà dám thấy sắc nảy lòng tham thì cũng đừng có hòng giữ được Hiểu Mạn nhà bọn anh……”
“Bây giờ hai đứa vẫn chưa đăng ký kết hôn, sau này Hiểu Mạn nhà bọn anh……”
……
Chờ đến lúc Tô Hiểu Mạn tới đón Cẩu Tử nhà mình đi, suýt chút nữa Cẩu Tử nhà cô đã viết giấy cam đoan với cô.
“Mạn Mạn, em đừng lo lắng, em đừng sợ mà. Anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ đối tốt với em suốt đời, anh sẽ không quan tâm đến những người phụ nữ khác đâu.”
“Mạn Mạn, em đừng rời khỏi anh mà, cả đời này chúng ta chỉ kết hôn một lần thôi. Chờ anh đủ hai mươi tuổi thì chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, sau này tuyệt đối sẽ không ly hôn đâu. Nếu như nhà họ Khương đối xử không tốt với em thì anh cũng không trở về nhà họ Khương nữa.”
……
Tô Hiểu Mạn dở khóc dở cười, nhưng cô cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, “Rốt cuộc thì cha và anh trai nói gì với anh thế? Phản ứng lớn như vậy?”
“Chuyện tương lai lo lắng nhiều như vậy làm gì? Nói trước những chuyện đó thì có ích gì, nói lúc nào cũng dễ dàng mà.”
“Minh Đồ, anh không cần nói nhiều lời bảo đảm với em như vậy đâu. Anh nói muốn đối tốt với em cả đời, thế nhưng cả đời dài như vậy cơ mà, không phải anh nói ngoài miệng là em có thể tin tưởng rằng anh sẽ đối tốt với em mà phải xem anh hành động thế nào nữa.”
Tạ Minh Đồ âu yếm ôm vợ mình, nhìn chăm chú đôi mắt của cô, nụ hôn ôn nhu dừng ở thái dương và vầng trán của cô rồi một đường đi xuống hôn lên gương mặt cô, cũng không buông tha chóp mũi nhỏ thanh tú, nhẹ nhàng mút lấy khóe môi của cô.
“Mạn Mạn, anh sẽ dùng hành động cả đời để chứng minh.” Ngữ khí của anh cực kỳ nghiêm túc, trong đôi mắt đào hoa động lòng người ngập tràn sự thâm tình.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy lúc anh dùng đôi mắt này chăm chú nhìn cô thì thật đúng là như đang gian lận vậy, quá thâm tình. Sự thâm tình này khiến cô không nhịn được lạc vào trong ánh mắt làm người ta say mê này, trong khoảnh khắc cô thật sự tin tưởng lời đối phương nói.
Thế nhưng cả đời dài như vậy, bọn họ cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, hứa hẹn của thiếu niên lúc này có thế là sự thật hay sao?
Bọn họ có thực sự đi cùng nhau đến cuối đời, đến khi đầu tóc ọ trắng xóa, đến khi hàm răng cũng đều rụng hết sao? Họ sẽ là một cặp vợ chồng ân ái đến già hay lại trở thành một đôi vợ chồng ghét bỏ tra tấn nhau suốt đời?
Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, cô tạm thời không muốn nghĩ đến mấy chuyện này, “Tạ Minh Đồ, anh đừng nói đến cả đời vội.”
“Mạn Mạn……” Tạ Minh Đồ mở to hai mắt, sợ Mạn Mạn không tin mình. Anh đã từng thề rằng anh sẽ yêu Mạn Mạn cả đời, anh sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn đối tốt với cô.
Tô Hiểu Mạn hôn nhẹ lên môi anh một cái, “Em tin tưởng anh, ít nhất ở hiện tại thì em vẫn tin tưởng lời của anh. Anh nói anh muốn đối tốt với em cả đời, đây là một nhiệm vụ vô cùng dài lâu và gian khổ chứ không phải việc có thể thực hiện ngay được.”
“Cẩu Tử à, chúng ta cứ đặt ra một mục tiêu nhỏ trước đã, được không anh? Trước tiên anh cứ để em vui vui vẻ vẻ mặc áo cưới em tự tay làm để gả cho anh đã.”
“Được.” Tiếng nói của Tạ Minh Đồ khàn khàn, cúi đầu cắn lên môi cô.
Giữa hai bọn họ vẫn luôn dừng bước tại ôm ấp hôn hít như vậy, Tô Hiểu Mạn biết dù anh nhẫn nhịn rất khó chịu thì cũng sẽ không cưỡng bách cô, hoặc là thành thành thật thật nhịn lại, hoặc là đi ra ngoài tắm nước lạnh.
Hiện tại cũng đã bắt đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh lẽo nên Tô Hiểu Mạn cũng không đành lòng. Cô nghĩ hai người bọn họ đều đã thành niên rồi, sau khi trở về từ nhà họ Khương trở về thì sẽ cho phép anh làm điều anh muốn.
*
Kỳ nghỉ của Khương nhị ca không dài cho nên chưa đến một hai ngày liền xuất phát, anh đã nhờ người tới nhà ga mua vé trước rồi. Trước khi đi, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ còn cùng vào trong huyện thăm lão nhị nhà họ Tô, cũng chính là anh hai của Tô Hiểu Mạn.
Tô nhị ca đi làm ở nhà máy nên cũng không có nhiều thời gian để trò chuyện với vợ chồng cô, tốt xấu gì cũng coi như gặp được em rể Tạ Minh Đồ này.
Chỉ mới một hai tháng mà em rể này đã thay đổi hoàn toàn, thân phận cũng từ một thanh niên nghèo ở nông thôn biến thành con cái gia đình cán bộ.
Anh cảm thấy vui vẻ cho Hiểu Mạn nhà mình.
“Chú phải đối tốt với Hiểu Mạn đấy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 255-256
Chương 255-256