Chương 1392
Túc Bảo nghiêng đầu: “Mùa xuân ngủ gật, mùa hạ buồn ngủ, mùa thu không buồn ngủ, mùa đông ngủ ngon đến mức không muốn tỉnh… Tại sao con người không thể mang theo chăn bông đến trường ạ?”
“Con muốn mang chăn đến trường mỗi ngày!”
Kỷ Trường nhếch khóe miệng, khó hiểu nói: “Ra ngoài ai cũng mang theo chăn thì khi chào hỏi cũng không dễ nhận ra nhau.”
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ: “Đúng nhỉ!”
Kỷ Trường: “…”
Chỉ thấy cô bé con thò một chân ra, nhà họ Tô có máy sưởi nên kỳ thực cũng không lạnh lắm.
Túc Bảo nhanh chóng mặc quần áo và xỏ giày rồi chạy xuống nhà.
“Bà ngoại, bà đi đâu vậy?” Túc Bảo nhìn thấy bà cụ Tô như sắp đi ra ngoài.
Bà cụ Tô nói: “Cậu cả con quên mang theo đồ, bà ngoại mang tới cho cậu cả.”
Ông cụ Tô ngồi bên cạnh nói: “Chỉ cần kêu chú Nhiếp đưa giúp là được, bà rõ là rảnh rỗi mà!”
Bà cụ Tô trợn mắt nhìn chồng: “Ông thì hiểu cái quái gì, không có chuyện gì thì tôi không thể đến thăm con trai mình sao?”
Mấy năm rồi bà không đến tập đoàn Tô Thị, hôm nay tâm huyết dâng trào nên bà mới muốn đưa đồ cho con trai đó thôi!
Ông cụ Tô liền nói: “Vậy bà đi đi, ra ngoài mặc thêm quần áo kẻo bị lạnh.”
Bà cụ Tô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Túc Bảo vội vàng nói: “Bà ngoại, con cũng muốn đi!”
Bà cụ Tô ngẫm nghĩ thấy cũng không vấn đề gì, vậy thì cùng đi!
Túc Bảo đi, Hân Hân cũng muốn đi, nhưng sau khi xem bài tập về nhà… cô bé chỉ có thể rút chân lại.
Tại sao anh Tử Du Tử Chiến chỉ cần mười phút để làm bài tập về nhà, nhưng cô bé phải làm cả ngày?
Thực sự không khoa học.
Tô Tử Du thay quần áo, nói: “Con cũng đi.”
Không biết Tô Tử Tích đang viết gì đó trong phòng, Tô Tử Chiến thì do dự, cuối cùng trưng ra bộ dạng ‘còn lâu anh mới làm cái đuôi của em gái’ rồi tiếp tục đọc sách.
**
Bệnh viện tâm thần vắng tanh.
Tô Nhất Trần đang đi trong hành lang của bệnh viện tâm thần, Khúc Hưởng đi theo phía sau nói: “Tô tổng, anh có muốn tôi vào lấy đồ không?”
Tô Nhất Trần bình tĩnh nói: “Tôi tự mình lấy.”
Chiếc đồng hồ này là do em gái anh tặng nên anh phải tự lấy lại.
“Diêu Thi Duyệt giấu rất kỹ, chúng tôi tìm kiếm hơn một tháng mới phát hiện cô ta đã chuyển đồng hồ tới đây.”
Khi cô ta mới vào bệnh viện tâm thần, mọi thứ đều phải được mang đi, nhưng Diêu Thi Duyệt không mang đồng hồ theo.
Tô Nhất Trần ừ một tiếng.
Khi đi lại trong bệnh viện tâm thần, phải luôn chú ý xung quanh, mắt như ra đa tai luôn bắt sóng!
Khi nói chuyện với người bị tâm thần, hãy dựa lưng vào tường để tránh những người bệnh khác đi ngang bỗng nhiên phát bệnh.