Trong đại viện cũng có không ít người phát hiện ra Tạ Nhã Tri không thích hợp, quá không thích hợp, “Họ Khương, bà sao vậy?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lại thấy Tạ Nhã Tri cười vô cùng sáng lạn, thoải mái hào phóng mà đáp: “Con dâu út của tôi có thai, tôi sắp làm bà nội rồi!”
“A?!”
Con dâu út của Tạ Nhã Tri, chẳng phải là vợ của đứa con năm kia mới nhận về sao?!
Nghe nói đứa con trai nhỏ nhà họ Khương là một kỳ tài hiếm có, thành tích vô cùng ưu tú, hiện giờ còn được đề cử đi tới thủ đô học đại học, vợ cậu ta cũng là một nhân vật tài năng xinh đẹp, trước kia làm trong đoàn văn công, hiện tại đi tới làm ở đoàn ca múa ở thủ đô.
“Bà sắp làm bà nội?!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
Trong mắt Tạ Nhã Tri toàn là hưng phấn và vui sướng: “Cảm ơn, con dâu tôi còn mang song thai, tôi có hơi lo lắng.”
“Thật sao? Bà có tận hai đứa cháu nội?!”
Người trong toàn đại viện đều sợ ngây người, nhà họ Khương mấy năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hai năm trước thì vỡ lẽ ra chuyện tráo đổi con, không ít người đồng tình với Tạ Nhã Tri đáng thương, hiện tại con trai ruột đã về rồi, còn dẫn theo một người vợ, giờ thì sắp được bế cả cháu nội luôn!
Uông Nhất Bình ở cùng đại viện với bà hiện tại thấy bà cũng phải đi đường vòng.
Bà ta không muốn nhìn thấy Tạ Nhã Tri! Không muốn nhìn thất Tạ Nhã Tri một chút nào! Trong lòng Uông Nhất Bình chua như ăn phải ba bình dấm, mệt bà ta trước đó còn đồng tình với Tạ Nhã Tri, hiện hại…. ha hả, mau chạy về gọi điện thoại cho con trai đi!!!
Bà ta cũng muốn ôm cháu nội!
Tạ Nhã Tri nghĩ cách lấy phiếu mua một trăm cân thịt trên cả nước, còn có phiếu gạo phiếu dầu, lúc này con dâu nhỏ đang mang thai, nhất định phải bồi bổ thân thể, bà cũng sợ hai vợ chồng họ không nhận những thứ khác, gửi cho họ một chồng phiếu và các loại thực phẩm dinh dưỡng như sữa mạch nha sữa bột, bắt con trai cả mang tới cho hai vợ chồng con trai út.
“Vợ của em út có thai?”
Hai người anh trai ruột là Khương lão đại và Khương lão nhị cũng đều đã biết, không khỏi vì thế mà vui mừng, Khương nhị ca xin nghỉ non nửa ngày, ra ngoài mua bao lớn bao nhỏ thực phẩm dinh dưỡng, gửi nhờ người mang tới thủ đô.
“Được, anh sẽ tự thân đưa tới đó.”
Khương đại ca ở trong điện thoại đáp ứng.
“Vợ của em trai mang thai?” Khi nhận được điện thoại thì chị ba Khương kinh ngạc kêu to lên, mà cũng phải nói chị chưa gặp qua đứa em trai này và vợ của nó, Khương tam tỷ là hải quân, cả năm này đều ở lại canh giữ hải đảo.
Lão đại, Lão nhị, Lão tam nhà bọn họ cũng chưa kết hôn, thế mà em út lại kết hôn rồi, hiện tại vợ cũng có thai rồi.
Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Khương Tam tỷ hỏi địa chỉ, cũng nhờ người mang về các loại thực phẩm dinh dưỡng và các loại hàng hải sản khô, gửi cho em trai và em dâu của mình, chị đây… sắp có hai đứa cháu trai rồi?
Tạm thời nhà họ Tô vẫn chưa nhận được tin tức gì.
Tô Hiểu Mạn duỗi người, sau khi tới buổi tối, cô đã tiếp thu sự thật rằng mình đang mang thai song sinh, thậm chí có chút kích động, không biết là cô mang thai một cặp chị em song sinh? Hay vẫn là một cặp anh em song sinh? Hoặc là một đôi long phượng thai.
Nếu mà cô có thể sinh một cặp chị em song sinh thì tốt rồi, hai cái áo bông nhỏ sinh ra giống nhau lại còn xinh đẹp, đi theo phía sau Tạ Minh Đồ, miệng nhỏ ngọt ngào gọi cô là mẹ, cô có thể may cho chúng vài bộ váy xinh đẹp.
Trước kia lúc Tô Hiểu Mạn đọc sách, luôn luôn hâm mộ mấy cặp chị em song sinh nhà người ta.
Nói không chừng hiện tại bản thân cô sẽ được như ước nguyện, có được một cặp con gái song sinh, con gái nhà bọn họ, bất luận là lớn lên giống Tạ Minh Đồ hay là giống cô, dung mạo tuyệt đối không thể khó coi được.
Nếu mà giống Tô Hiểu Mạn, thì Tô Hiểu Mạn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của con gái mình khi còn nhỏ, trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ xem nên may quần áo như thế nào cho hai chị em chúng, nếu mà chúng giống Tạ Minh Đồ…… Đẹp thì đẹp, nhưng vô pháp tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu.
Mấy năm nay Tạ Minh Đồ có biến hóa rất lớn, hơn nữa, lúc hồi tưởng lại quá khứ, Tô Hiểu Mạn không thể trách được mà nhớ lại bộ dáng bết bát bê tha như một con chó lạc nhà của anh.
Tô Hiểu Mạn xoa xoa mặt, nhanh chóng xóa đi hình ảnh mấy đứa con gái mặt đầy râu đi.
Biến đi biến đi…
Nhưng mà tư duy của con người chính là khốn nạn như vậy đó, càng muốn mình không nghĩ tới chuyện này, thì chuyện đó sẽ càng cố tình hiện rõ lên trong đầu.
Tô Hiểu Mạn có chút hít thở không thông: “...”
Ban ngày cô nâng gương mặt tuấn mỹ kia của Tạ Minh Đồ lên quan sát mười phút, vẫn không thể mang gương mặt này hòa nhập vào hình ảnh mấy đứa con gái của mình trong tương lai, ngược lại sẽ càng nhớ rõ ràng bộ dáng của gia hỏa này hai năm trước.
Cảm giác cả thế giới đang đùa bỡn cô.
Trên thực tế khi còn nhỏ Tạ Cẩu Tử hẳn là rất đẹp, dù sao Liễu Thục Phượng và các thôn dân trong thôn cũng đã từng nhìn thấy và làm chứng, nhưng mà lực sát thương đến từ hình tượng của tên Cẩu Tử này cũng rất lớn, Tô Hiểu Mạn nhớ về quá khứ lại không nhịn được mà tưởng niệm…. Không phải, nhất định không phải do khẩu vị của cô quá kỳ quái, mà là sau một thời gian dài, loài người luôn có thói quen nhớ về quá khứ, tưởng niệm những khoảng thời gian đã mất đi đó.
Như vậy không tốt chút nào cả.
“Mạn Mạn, em làm sao vậy?” Tạ Minh Đồ thành thật đứng ở trước mặt cô, để cô tùy ý nâng mặt mình nhìn tới nhìn lui, cho dù không biết lý do tại sao, cũng vẫn dung túng động tác của đối phương.
Mạn Mạn đang nghiên cứu cái gì sao?
Tô Hiểu Mạn cười hôn vài cái trên mặt anh, cố ý khiến giọng mình ngọt ngào hơn: “Anh Tiểu Đồ, em đang suy nghĩ nếu như con gái của chúng mình giống anh, thì lúc chúng trưởng thành sẽ giống như thế nào.”
Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu, con gái giống anh?
Tạ Cẩu Tử không tưởng tượng ra được.
Tô Hiểu Mạn lại nâng mặt anh lên thêm một lần nữa, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng, một cái ý tưởng tuyệt diệu, cái ý tưởng này cần Tạ Cẩu Tử thân ái của cô phối hợp.
“Anh Tiểu Đồ, hay là anh thử mặc váy cho em xem, em làm cho anh hai bộ váy…” Tô Hiểu Mạn rất muốn nhìn bộ dáng lúc mà Tạ Minh Đồ mặc váy, lúc ban nãy khi cô nâng mặt anh đã bắt đầu nghĩ tới thứ này.
Nếu dùng đồ trang điểm làm mặt mày Tạ Minh Đồ nhu hòa hơn, che lấp đi sự nam tính nhọn hoắt ở giữa mày anh, trang điểm thành bộ dáng ôn nhu yêu kiều, lại mặc một bộ váy vào… nói không chừng sẽ là một đại mỹ nhân xinh đẹp.
— Thật muốn nhìn một chút.
Tô Hiểu Mạn tự tin là Tạ Minh Đồ sẽ dung túng cô như vậy, khẳng định sẽ thuận theo chủ ý của cô, lại không ngờ Tạ Minh Đồ liều chết chối từ.
Tạ Minh Đồ cảm thấy mặc váy ở trước mặt Tô Hiểu Mạn nhất định sẽ ảnh hưởng tới khí khái nam nhi và hương vị đàn ông của mình, không mặc, nhất định không mặc, một người đàn ông như anh sao có thể mặc váy được?
“Tới cái này mà anh cũng không chịu đồng ý với em? Thế mà anh còn dám mở miệng nói yêu em!” Hiện tại Tô quý phi đang mang thai nên gây rối vô cớ.
Tạ Minh Đồ một cái đầu nhưng ba cái to, anh gãi gãi tóc: “Mạn Mạn, em không thể đưa ra cái chủ ý khác được hả?”
Bảo anh mặc váy còn không bằng bảo anh chạy quanh nơi này mười vòng.
“Con gái chúng ta hẳn là sẽ giống mẹ.”
“Con trai thì mới giống cha được, cũng chính là giống anh.” Tạ Minh Đồ chỉ chỉ vào mặt mình: “Mạn Mạn, em nhìn mặt anh tưởng tượng hình dáng con trai mình đi.”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Hiện tại em chỉ muốn biết nếu con gái lớn giống anh thì sẽ có bộ dáng gì, em chỉ muốn xem con gái, anh mặc váy thử xem, em trang điểm cho anh.”
Trong lòng Tạ Minh Đồ rất lạnh, lạnh lắm luôn, anh khoa tay múa chân, nhắc nhở nói: “Mạn Mạn, anh cao hơn em nhiều như vậy.”
“Váy của em anh không mặc vừa,”
Sau khi nhìn thấy cái kích cỡ kia, Tô quý phi cảm thấy bản thân mình đã phải chịu nhục nhã: “Váy chỉ cần vừa vòng eo là được, sao lại không mặc vừa? Em làm một bộ mới cho anh.”
Trời ạ.
“cô giáo Tạ, cô làm sao vậy?”
…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 403-404
Chương 403-404