Tô Hiểu Mạn đang uống một chén cháo trong, Tạ Minh Đồ nói đi ra ngoài xử lý chút việc và làm cô ở nhà chờ, cô không vui cho lắm liền đem cái gối mềm bên cạnh quăng ngã rất nhiều lần.
Sau khoảng nửa tiếng, Tạ Minh Đồ mang về một ông lão có bộ râu cá trê, khóe mắt của Tô Hiểu Mạn trừu trừu, nghĩ thầm Cẩu Tử lại thuê ông lão.
Ông lão mang theo một cái hòm thuốc, đưa tay bắt mạch cho cô, sau khi hỏi thêm mấy vấn đề, ông thế mà mở ra cái bao châm cứu.
Tô Hiểu Mạn: “????!!”
Không phải cô không tin ông bác sĩ trung y mà Tạ Minh Đồ mang về tới, mà là cô có chút sợ cây kim, cô quay đầu nhìn xem Tạ Minh Đồ, ý hỏi ông lão trước mắt này là đáng tin cậy phải không.
Tạ Minh Đồ đứng ở bên cạnh cô.
“Đây là Quan lão tiên sinh.”
Bác sĩ trung niên có bộ râu cá trê nhếch lông mày: “Cậu nói sai rồi, tôi cũng không già.”
Tô Hiểu Mạn: “…… Xin chào ông.”
“Đem tay vươn tới đây.”
Tô Hiểu Mạn nhanh chóng quay đầu đi, cô chưa từng bị người đâm kim như thế này bao giờ, cũng không biết châm cứu của trung y đâm trên da có cảm giác như thế nào.
Mắt thấy kim gần đâm vào da, Tô Hiểu Mạn nhắm chặt đôi mắt lại, sau đó mới là sửng sốt, cô phát hiện kim đâm ở trên tay không cảm thấy đau, hơn nữa còn là ấm, một lúc sau còn giống như là được người mát xa, nơi đó trở nên nhẹ nhàng và thoải mái.
Tô Hiểu Mạn mở mắt, có chút ngạc nhiên nhìn ông bác sĩ trung niên trước mặt, cô không nghĩ tới châm cứu thật sự có ích.
“Cảm thấy thế nào?”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, “Thoải mái hơn nhiều ạ.”
Cảm giác ghê tởm nặng nề ban đầu đã giảm đi, cô lại ngồi thẳng dậy, tinh thần so với lúc trước đã tốt lên nhiều.
“Đói bụng, em còn muốn ăn mì chua cay.” Tô Hiểu Mạn đáng thương vô cùng mà nhìn Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ: “……”
Ánh mắt anh nhìn Quan lão đang ngồi đối diện Tô Hiểu Mạn, ông lão nhéo nhéo râu cá trê bên miệng mình, hướng về phía anh gật đầu, lúc này Tạ Minh Đồ mới xoay người đi vào phòng bếp.
Quan Chấn Nhạc đột nhiên mở miệng nói: “Cũng nấu giúp tôi một chén.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Anh không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ là sải lớn bước chân đi ra ngoài.
Trong phòng liền còn lại Tô Hiểu Mạn cùng thầy thuốc trung niên, Tô Hiểu Mạn suy đoán “Quan lão tiên sinh” này có thể ông bạn mà Tạ Minh Đồ khi “Làm công” đã quen, không cần nhiều lời, y thuật của ông ấy khẳng định rất cao minh.
Bằng không cũng sẽ không có nhiều phiếu thịt đến như vậy.
“Quan tiên sinh, cảm ơn ông, ông là một bác sĩ trung y phải không?”
“Vậy thì tôi gọi ngài là bác sĩ Quan nhé.”
“Lần này thật là cảm ơn ngài ạ.”
Quan Chấn Nhạc gật đầu: “Tôi họ Quan tên Chấn Nhạc, cô không cần gọi là Quan tiên sinh, cũng không cần gọi là bác sĩ Quan mà trực tiếp kêu tôi một tiếng sư phụ Quan là được.”
“Sư phụ Quan?” Tô Hiểu Mạn sửng sốt, không gọi bác sĩ, gọi sư phụ? Chẳng lẽ trước mắt bác sĩ Quan ngày thường còn công việc khác?
Quan Chấn Nhạc gật đầu: “Cô trực tiếp kêu tôi một tiếng sư phụ nghe sảng khoái hơn.”
“Vậy được rồi, sư phụ, đứa nhỏ trong bụng tôi không sao chứ?” Tô Hiểu Mạn cũng không nghĩ nhiều, theo ý đối phương nói mở miệng kêu lên.
Trước mắt sư phụ Quan người này nhìn vô cùng hòa ái dễ gần, hoàn toàn không giống như là phim truyền hình diễn lão trung y có tính cách kỳ quái, ngược lại rất bình dị gần gũi.
“Sẽ không có việc gì.” Quan Chấn Nhạc nhìn cô: “Yên tâm đi, phụ nữ đang mang mai muốn cẩn thận một chút.”
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu.
Cô không có tiếp tục hỏi, liền sợ người này cho chính mình kê đơn trung dược, không nói đến việc cô có thể uống được hay không, trước hết là cô không muốn uống.
Hai đứa nhỏ trong bụng a, nhưng đừng lại lăn lộn mẹ các con nữa.
“Sư phụ, tiền khám bệnh……?”
Tô Hiểu Mạn cũng không biết đối phương muốn lấy bao nhiêu tiền khám bệnh, cũng không biết bác sĩ già có quy củ gì không, ví dụ như là không cần tiền, muốn phiếu thịt phiếu gạo du phiếu linh tinh.
Quan Chấn Nhạc lắc đầu, “Phí khám bệnh Tiểu Tạ đã trả xong.”
“Không nghĩ tới thằng nhóc này thế nhưng cưới được cô vợ đẹp như con, thật là kim ốc tàng kiều a.”
Tô Hiểu Mạn: “????!!!”
“Sư phụ, lúc trước đồng chí Tiểu Đồ có phải hay không giúp ông hái dược rồi?”
Quan Chấn Nhạc hỏi một câu trả lời một nẻo: “Cậu ta cùng tôi học một chút y thuật.”Tô Hiểu Mạn: “……”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, nói như vậy, tôi còn cần phải nghi ngờ trình độ y thuật của người, thế mà ông lại dạy y thuật cho Tạ Cẩu Tử?
—— Cẩu tử thối là một lang băm.
“Từ sau khi tôi mang thai, anh ấy đọc rất nhiều sách y học, vì chỉ cho tôi xem cái hỉ mạch.”
Quan Chấn Nhạc: “Nhìn không ra cậu ta lại là người si tình.”
Tô Hiểu Mạn: “???!!!”
“Tình cảm hai vợ chồng còn rất tốt.”
Hai người kỳ quái mà nói chuyện vài câu, không bao lâu, Tạ Minh Đồ liền bưng hai chén mì chua cay đến đây.
Mùi hương chua cay vừa bay vào chóp mũi, Tô Hiểu Mạn dạ dày đã bị gợi sự thèm thuồng, vui vẻ ôm một chén mì chua cay, vô cùng thoả mãn nếm một ngụm, đây là cô bảo Tạ Minh Đồ dựa theo trình độ yêu thích của chính mình làm ra, thực thích hợp với khẩu vị ăn uống của cô.
Hương vị giống nhau, nhưng vị này vẫn là có chút chưa đủ, Tô Hiểu Mạn cũng không có gì kén chọn, lúc đói bụng cô ăn cái gì cũng ngon.
Sau khi sư phụ Quan ở trước bàn đánh giá tô mì rồi ăn một ngụm mì chua cay, ông nếm xong nhíu mi.
Ông ta ghét bỏ nhìn thoáng qua Tạ Minh Đồ: “Tay nghề nấu nướng của cậu thật kém.”
Tạ Minh Đồ bộ mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm ông ta, một biểu tình thích ăn hay không thì tuỳ.
Sư phụ Quan thấy bộ dáng không phục của cậu càng nhướng mày: “Cậu để cho vợ ăn cái này?”
Tô Hiểu Mạn nói: “Sư phụ, tôi ăn cái này là được.”
Những năm này có ăn đã là tốt, ngay cả Tô Tiểu Mạn vốn đã từng kén ăn cũng đã học được không kén ăn, ngay cả ở thủ đô này, bữa cơm của gia đình bọn họ cũng được coi là đi đầu trong ngõ.
Ở gia đình khác, việc nhìn thấy dầu càng khó hơn gặp ngôi sao.
Tạ Minh Đồ ngẩn ra nói: “Mạn Mạn, em gọi ông ta cái gì?”
Tô Hiểu Mạn nghiêng đầu nhìn anh: “Gọi là sư phụ?”
Quan Chấn Nhạc khinh thường mà liếc mắt ghét bỏ anh một cái: “Vợ của cậu đều kêu sư phụ, cậu còn không đi theo kêu sư phụ.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Tô Hiểu Mạn: “???? Đồng chí Tiểu Đồ, chuyện này là như thế nào?”
Sau khi Tạ Minh Đồ giải thích vài ba câu, Tô Hiểu Mạn hiểu được sư phụ Quan ở trước mặt thế nhưng muốn nhận Tạ Minh Đồ làm học sinh, đi theo chính mình học y thuật.
Tô Hiểu Mạn khóe miệng kéo ra, chẳng lẽ anh trai Tiểu Đồ nhà bọn họ thật muốn đổi nghề làm bác sĩ?
“Tôi tuổi đã lớn, dưới gối không có con cái, bơ vơ không nơi nương tựa, cũng không có con cháu có thể kế thừa y thuật.”
“Chồng của cháu tuổi còn trẻ, còn có một chút thiên phú, tôi có lòng yêu mến tài năng muốn nhận cậu ta làm học sinh.”
Đại khái chính là, tôi thấy chồng của cô rất có năng khiếu, không bằng nhận tôi làm thầy.
“Quan —— tiên sinh, Minh Đồ anh ấy không có ý định làm bác sĩ, hiện tại anh ấy còn ở trong trường học học chế tạo máy bay.” Anh trai Cẩu Tử nhà bọn họ năng lực siêu mạnh, dường như vị trí nào đều cũng có thể đảm nhiệm, như vậy là đã học rất nhiều tri thức văn hoá xã hội, lúc này có thể học thêm trung y sao?
Trước đây Tạ Minh Đồ đã nói với cô, anh ấy không chỉ có muốn tạo máy bay, mà càng muốn trãi nghiệm cảm giác lái máy bay.
Chẳng qua thiên phú học tập của bản thân anh quá mạnh, lãnh đạo càng hy vọng anh ấy có thể đóng góp kỳ tích vào hoạt động sản xuất và nghiên cứu hàng không vũ trụ, thay vì chỉ là một phi công.
Trong tương lai, Tạ Minh Đồ vẫn sẽ thực hiện ước mơ làm phi công của mình.
……
Tô Hiểu Mạn tương đối lo lắng là hôm nay Tạ Cẩu Tử mời đến ông bác sĩ nói muốn thu anh làm học sinh, nếu như ngày mai lại mời một đầu bếp ngự trù muốn anh ấy làm người kế thừa ngự trù…… Không không không, người kế thừa ngự trù vẫn là không quá có khả năng.
Tài năng nấu ăn của Tạ Minh Đồ xác định không có người dám khen.
Tô Hiểu Mạn quan sát Tạ Minh Đồ rồi liếc nhìn một cái, nghĩ thầm về sau còn dám lung tung trêu chọc ông lão nữa không.
Đều chuẩn bị đem về nhà cho mình một cái sư phụ.
Quan Chấn Nhạc vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi cũng không nói muốn cho cậu ta đi làm bác sĩ, tôi chỉ muốn nhận một người học sinh, cùng tôi học một chút y thuật.”
“Tôi cũng không phải là bác sĩ.”
Hoá ra bác sĩ cũng chỉ là nghề phụ của sư phụ Quan, Tô Hiểu Mạn tò mò nói: “Quan tiên sinh, nghề nghiệp chính trước kia của ông là gì ạ?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác
Chương 425-426
Chương 425-426