*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng dáng Tuân Nghiệp và Vương công công biến mất chỗ ngã rẽ bên tây điện, Minh Nhiễm ngốc lăng một lát, cũng không thèm quan tâm Chiếu Thanh ở bên cạnh, thoát khỏi trò chơi luôn.
Ánh nến trong Phù Vân Điện chưa tắt, Tây Tử với Lan Hương đang túm tụm với nhau ngồi trên giường trong gian nhỏ bên cạnh nói chuyện.
Tuổi tác hai người không chênh lệch nhau là mấy, tính cách cũng hợp nhau, ngày thường cũng rất thân thiết.
Đêm nay Thanh Tùng không phải trực, không có cô cô quản sự lớn tuổi canh chừng, hai người nhỏ giọng kể cho nhau nghe chuyện thú vị thấy sáng nay, che miệng cười đùa, mãi đến lúc nghe được tiếng động trong nội điện mới im lặng, lần lượt xuống giường.
Tây Tử vén rèm châu lên, đèn trên bàn trong nội điện thắp sáng một nửa, ánh sáng mù mờ, trong góc tường chỗ rèm màu xanh thấp thoáng có bóng người.
“Tiệp dư?”
Minh Nhiễm nghe tiếng thò đầu ra khỏi màn, “Các em còn chưa ngủ à?”
“Còn chưa qua giờ Tuất ạ, ban ngày bọn nô tỳ không có việc gì, buổi tối cũng không ngủ sớm thế được ạ.” Bước chân Tây Tử không phát ra tiếng động, đến gần hỏi: “Tiệp dư muốn uống nước ạ?”
Đương nhiên Minh Nhiễm không phải dậy để uống nước, nàng lắc lắc đầu: “Ta không khát, ta muốn ngủ, tắt đèn trên bàn đi, em nhớ nhé, lát nữa có ai tới cũng đừng đánh thức ta.”
Đương nhiên là Tây Tử đáp vâng, tắt đèn bàn đi rồi cùng Lan Hương đi ra ngoài.
Đêm nay trăng không sáng lắm, không có đèn bàn trong điện tối thui ngay, chỉ thấp thoáng chút ánh sáng bên chỗ cửa sổ kia.
Minh Nhiễm liếc nhìn hai cái, rụt đầu lại, kéo chăn lên, an tâm đi ngủ.
Hai lần nàng tỏ tình đều bị bắt được, hơi hơi có bóng ma tâm lý, cần phải mất một buổi tối để bình tĩnh lại, tạm thời không muốn nói chuyện với hoàng đế bệ hạ.
Trong bóng tối Thất Thất vỗ tay cổ vũ nàng: “Người chơi, Ánh Phong nói bạn làm tốt lắm, phải tiếp tục cố gắng nha.”
Minh Nhiễm: “Phải không?”
Thất Thất: “Đúng đó, nếu lần sau bạn tìm chỗ an toàn hơn chút nữa thì còn tốt hơn nhiều.”
Minh Nhiễm: “Ta hiểu.”
Cho dù Thất Thất không nhắc tới chuyện này, lần sau nàng cũng nhất định phải cẩn thận hơn nhiều.
Hai người tiếp tục thảo luận xem làm thế nào để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, bên kia ngự giá cũng tới cửa Phù Vân Điện.
Lan Hương đã đi ra ngoài, Tây Tử nhìn trái ngó phải, rối rắm hết sức.
Dù sao nàng ấy cũng nhớ lời dặn của Minh Nhiễm, không có vọt vào kéo nàng dậy ngay.
Ngọn nến đỏ trên giá nến trong chính điện chiếu lên lên bức bình phong thêu hoa phù dung, ánh lên bóng người, Tuân Nghiệp đi vào, nhìn quanh bốn phía không thấy người đâu, chàng cũng không hỏi nhiều, bước thẳng vào trong.
Tây Tử vội lên tiếng: “Bệ hạ, Tiệp dư đã nghỉ ngơi từ sớm, trong phòng không thắp đèn ạ.”
Tuân Nghiệp gật gật đầu nhưng cũng không dừng chân lại, Tây Tử liếc nhìn Lan Hương đi theo phía sau, Vương công công trừng mắt liếc các nàng một cái, nhỏ giọng trách mắng: “Còn ngơ ra đó à? Nhanh thắp đèn lên đi.”
Nến trên giá đèn trong nội điện được thắp lên, sáng trưng.
Tuân Nghiệp xua tay cho người lui ra, cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xuống trước bàn tròn, nắm quai ấm trà rót cho mình một chén.
Dáng người chàng thẳng tắp, động tác thong thả.
Bàn tay nắm ly sứ Thanh Hoa, nhẹ nhấp một ngụm rồi buông xuống.
Cứ ngồi như thế khoảng chừng nửa khắc, cũng không có ý định rời khỏi.
Minh Nhiễm gãi gãi hình thêu hoa trên gối lụa, mở mắt ra, hai hàng mi dài run rẩy.
Nàng vốn chưa có ngủ sâu, giờ trong phòng đèn lại sáng trưng như thế, còn có thêm người ngồi đó, nàng càng không ngủ được.
Do dự một chút vẫn ngồi dậy.
Tầm mắt Tuân Nghiệp dừng trên bức trướng mềm, nhẹ gõ gõ bàn, cười nói: “Nhiễm khanh tỉnh rồi?”
Minh Nhiễm xoa xoa mắt, lại gãi gãi tóc, ló đầu ra, che miệng giả vờ ngáp một cái, ngạc nhiên kêu một tiếng: “Sao Bệ hạ lại ở đây?”
Tuân Nghiệp cũng không vạch trần, đứng dậy đi tới trước giường, tự mình treo màn che lên, rũ mắt nhìn người nửa ngồi trên giường, khóe mắt xoa có hơi đỏ ửng lên, dịu giọng nói: “Qua nhìn xem thôi.”
Minh Nhiễm muốn xuống giường vấn an, chàng xua tay bảo ngừng.
Người đứng trước giường thân cao thẳng tắp như trúc, chàng an tĩnh rũ mắt, nhẹ nhàng lạnh nhạt, giống như phủ lên mình chút sương lạnh, không có lạnh lùng, chỉ cảm thấy rất thanh nhã, cao lãnh cực đỉnh, không dính bụi trần.
Minh Nhiễm bị chàng nhìn đến mức chột dạ, chớp chớp mắt.
Nàng cười gượng một cái, ngửa đầu hỏi: “Muộn như vậy rồi, Bệ hạ còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Tuân Nghiệp cười nhẹ, giơ tay vén mái tóc bên sườn mặt nàng, những sợi tóc mềm như lụa xuyên qua kẽ tay mềm mềm.
Cảm thấy ngứa ngứa, Minh Nhiễm nhịn không được nghiêng đầu tránh đi, người nọ lại nghiêng người ngồi xuống nói, “Đúng là nên nghỉ ngơi.”
Minh Nhiễm cong mắt cười, nói: “Đúng ạ, ngày thường Bệ hạ dậy sớm, nên nghỉ ngơi sớm một chút mới phải.”
Tuân Nghiệp đáp: “Nhiễm khanh nói đúng.” Khóe môi chàng hơi cong lên: “Chỉ là đêm khuya sâu thẳm, trẫm cũng không kiên nhẫn đi thêm chuyến nữa.”
Minh Nhiễm: “Dạ?”
Trên gương mặt tái nhợt của chàng lộ chút tươi cười: “Tối nay ngủ ở Phù Vân Điện đi.”
Minh Nhiễm: “!!”
Chàng nói muốn qua đêm ở đây, Vương công công đứng ngoài nghe được sợ tới mức ném luôn phất trần trong tay đi.
Tây Tử hoang mang mở to mắt, không đúng nha, sao lại không giống với trong dự đoán rồi.
Nam nhân cởi bỏ áo ngoài, chỉ để lại áo lót nửa người trắng như tuyết, tháo ngọc quan xuống, tóc dài tán loạn sau lưng, không hiểu sao lại có vẻ phong lưu khó nói hơn người đoan chính ban ngày nhiều.
Minh Nhiễm dựa tường, tay nắm chặt chăn, cuối cùng nàng vẫn thấy không được tự nhiên cho lắm.
Tuân Nghiệp cũng chưa nói gì cả, còn xốc chăn lên nằm xuống, nhắm mắt lại.
Minh Nhiễm đợi một lúc lâu mới nằm xuống ngủ, giữa hai người cách nhau một cánh tay.
Mọi âm thanh đều tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
Tuân Nghiệp lại mở mắt, nghiêng người nhìn sang bên cạnh, đuôi mày khẽ nhúc nhích, lúc này mới chân chính chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đợi Minh Nhiễm tỉnh lại, mép giường sớm đã trống không.
Nàng ăn sáng xong, chống đầu, nghĩ tới chuyện tối qua, nhíu mày không nói.
Bên ngoài ánh mặt trời đã nhô lên, hoa đào trong viện theo gió bay vào.
Nàng nghĩ nghĩ một lát, lắc lắc đầu, lại lấy thoại bản ra giàn trồng hoa ngồi xuống.
Nàng lật trang sách, chờ Tây Tử tới cửa cung dẫn Trình thị tới.
Đây không phải lần đầu tiên Trình thị tiến cung, nhưng là lần đầu kể từ khi Nguyên Hi đế kế vị.
Trình thị xuống xe ngựa ở cửa cung, xa xa đã thấy Tây Tử đứng đó, y phục cung nữ một màu xanh biếc rất là mát mắt.
Sắc mặt nàng đỏ hồng, vóc dáng dường như cũng cao lên chút, uốn gối vấn an, giữa đôi mày cũng không thấy vẻ u uất gì, nhìn có vẻ những ngày sống trong cung cũng khá tốt.
Ở trong cung Tây Tử đã quá quen thuộc rồi, trên đường tới Phù Vân Điện, cứ cách một đoạn thì nghe thấy cung nhân gọi vài tiếng “Tây Tử cô nương”, trong lòng Trình thị mắng thầm, nắm chặt khăn, bĩu môi, không vui cho lắm.
Suốt dọc đường đi, bà đường đường là phu nhân thượng thư, tiểu thư Hộ Quốc đại tướng quân phủ vậy mà không có một tiểu nha đầu nào nhận ra.
Minh Từ thấy khóe miệng bà ta nhúc nhích, sao không hiểu được trong lòng bà ta nghĩ gì, mày nhíu chặt, đè nén bất đắc dĩ nhỏ giọng nhắc nhở: “Mẫu thân!”
Trình thị nghe thế quay đầu đi, vẻ mặt thu lại nhưng lại không có sắc mặt tốt hơn gì.
Trong đình lục giác bên hồ có người tụ hội, người mặc cung trang đỏ thẫm thêu cẩm tú híp mắt, chỉ vào ba người hỏi: “Tây Tử bên Phù Vân Điện? Nàng ta dẫn người nào tới vậy?”
Lục Chương ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhỏ giọng trả lời: “Là mẫu thân và tỷ tỷ Minh Tiệp dư, nô tỳ nghe nói mấy ngày trước đã dâng thẻ bài rồi.”
Mẫu thân và tỷ tỷ Minh Tiệp dư?
Người phủ thượng thư à.
Lý Nam Nguyệt nhếch môi cười, vị tỷ tỷ kia, nhìn dáng vẻ hình như đã xuất hiện trong mộng của thế tử Cảnh vương Tuân Miễn.
Gọi là Minh Từ nhỉ, hình như hai người còn đính hôn rồi.
Chẳng qua gặp phải chuyện Lý Thái hậu hoăng thệ, trong thời gian ngắn sợ không thể có chuyện tốt động phòng hoa chúc được.
Nàng ta che miệng, “Lục Chương.”
“Mỹ nhân có gì dạy bảo ạ?” Lục Chương đáp.
Lý Nam Nguyệt có hơi mệt mỏi dựa vào ghế quý phi, nghịch nghịch vòng ngọc đi vào giấc mộng trên cổ tay trắng nõn, ngọt giọng dặn: “Sai người đợi bên ngoài nhìn chằm chằm Phù Vân Điện, chờ Minh phu nhân và Minh cô nương từ trong đó đi ra thì bảo hắn qua đây bẩm báo.”
Lục Chương đáp vâng, nhanh chóng sai bảo một tiểu thái giám chân tay nhanh nhẹn đi.
Tiểu thái giám chạy nhanh như bay, Lý Nam Nguyệt lười biếng hừ nhẹ một tiếng, gió thổi xẹt qua mặt hồ làm lay động dải lụa trên khuỷu tay nàng ta, mãi đến khi bóng dáng Trình thị và Minh Từ biến mất khỏi cầu vòm, nàng ta mới xoay người, trong mắt giấu ý cười.
Khó có được cơ hội tốt như vậy, đương nhiên nàng ta phải cẩn thận nhìn xem nữ chính của thế giới trừng phạt này có bản lĩnh đặc biệt gì rồi.
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Hốt thuốc đúng bệnh, mới là thượng sách.
Trong lòng Lý Nam Nguyệt suy nghĩ đủ đường, bên Tử Thần Điện lại an tĩnh vô cùng.
Tuân Nghiệp phê xong tấu chương, gác bút lông trong tay xuống, vuốt vuốt ống tay áo, hơi hơi ngửa lựng dựa vào sau ghế, ánh mắt bình thản nhìn mặt đất trơn bóng trước tiền điện.
Sau một lúc lâu, chàng đột nhiên mở miệng kêu: “Chiếu Thanh, Ánh Phong.”
Hai người xuất hiện rất nhanh, chắp tay vấn an, đợi sai bảo.
Mười ngón tay của Tuân Nghiệp đan vào nhau, nhớ tới chuyện nhiều ngày nay, khẽ cười nói: “Trẫm làm mai cho hai người các ngươi, thấy thế nào?”
Chiếu Thanh mờ mịt trừng mắt, vẻ mặt dại ra, không hiểu vì sao đột nhiên cấp trên lại có ý tứ gì, Thánh Thượng không phải….
không phải không thích như thế này à.
Còn bởi vì nha đầu chết tiệt Ánh Phong nói mê sảng mà phạt y đi Ninh Vương phủ trực à?
Đây là có ý gì? Thử sao? Hay là có ý khác…..
Vẻ mặt Vương công công cũng ngơ, hoàn toàn không biết đang chơi phần nào của kịch đây.
Nhưng trong lòng Ánh Phong lại chấn động, mở to mắt, há miệng thở dốc, nàng ấy bị lời này dọa cho có hơi hôn mê.
Đây là bánh có nhân từ trên trời rớt xuống à? Là bánh có nhân đó?
Mà bên Phù Vân Điện năm tháng cứ bình thản trôi, Minh Nhiễm nghiêng người lắc lư ghế mây nằm phơi nắng, lười biếng nhấc nhấc mí mắt, nhìn Tây Tử dẫn Trình thị và Minh Từ đi vào.
Đúng lúc này trong đầu nàng lại leng keng phát ra âm thanh: “Trò chơi lần này kết thúc, chưa hoàn thành 66 lần tỏ tình, xem như nhiệm vụ thất bại.
Tính đến ngày hôm nay nhiệm vụ làm được 4.5%, hệ thống tự động đánh giá cấp E, người chơi không có tư cách chọn thẻ.”
Thất Thất bĩu môi, tiếc hận nói: “Ôi dào, tiếc ghê cơ.”
Minh Nhiễm: “……Hửm?” có ý gì? Ai có thể nói cho nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
------oOo------