*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xa cách nhiều tháng, bước chân vào Minh phủ lần nữa, Minh Nhiễm không có chút cảm xúc dao động gì, cũng không ra vẻ thân cận, đi xuyên hành lang dài, Trình thị có nói gì, nàng cũng lắc đầu hết.
Minh Thượng thư mời bọn họ tới chính đường, Minh Nhiễm không thích nghe bọn họ cứ nói về việc triều chính, lôi kéo ống tay áo rộng người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Thiếp muốn đi vào nội viện thăm tổ mẫu với mẫu thân.”
Tuân Nghiệp không tiện đi vào nội viện, mỉm cười gật gật đầu, “Đi đi.”
Minh Nhiễm khẽ cười, quẹo vào lối đi khác dẫn tới Thanh Phong Viện với Trình thị.
Đương nhiên là nàng không muốn đi thăm Minh lão phu nhân thật, ấn tượng của nàng với vị tổ mẫu này cũng giống như sự tồn tại của cây hồng mai trân quý trong viện kia mà thôi.
Còn những người khác, thực sự rất đạm bạc.
Minh Nhiễm đi qua núi giả hình cầu còm, Trình thị muốn nói lại thôi.
Mà bên phía Thanh Phong Viện, Minh lão phu nhân cũng nhận được tin tức, ngồi trên ghế đỏ dựa lưng vào, trong tay xoay xoay vòng phật châu.
Ngón tay khựng lại, nắm chặt hạt trâu gỗ, nói: “Là người có bản lĩnh, dù sao cũng có gương mặt đẹp, còn dáng người đẹp.”
Người được cải trang đi theo Thánh Thượng ra khỏi cung, ở thời tiên đế cũng chỉ có một người là Thục Di hoàng quý phi thôi.
Tào ma ma vội nói tiếp: “Lão phu nhân, lời này sao có thể tùy tiện nói được ạ.”
Ngày trước ở trong phủ, Tam tiểu thư là cháu gái, bà ta có thể răn dạy được, giờ đã vào cung rồi, quân trước tình thân, đó là chủ tử, lời này đúng ra đã là đại bất kính rồi.
Minh lão phu nhân liếc xéo bà ta một cái, lại nhìn Thải Châu, Thải Liên hầu hạ hai bên, “Chẳng qua ta cũng nói chơi với ngươi vài câu, làm như có thể truyền tới tai các nàng không bằng.”
Thải Châu, Thải Liên rũ mắt cúi đầu, đến cả hô hấp cũng đè nhẹ lại, e sợ khiến người khác không vừa mắt.
Minh lão phu nhân nhìn thẳng lại, lại vê Phật châu, chờ người tới.
Khoảng chừng tốn thời gian cỡ một chén trà nhỏ bên ngoài truyền tiếng thỉnh an, cung tỳ trước cửa nhấc mành trúc chắn gió lên, Tào ma ma nhỏ giọng gọi một tiếng.
Minh lão phu nhân mở mắt ra, trên gương mặt không có cảm xúc gì chậm rãi tràn ra tươi cười, vịn tay Tào ma ma, chống người đứng dậy.
Bên ngoài màn trúc đình viện được ánh sáng chói lọi chiếu rọi, đi đầu chính là Tam tôn nữ của bà ta.
Nàng mặc một bộ váy đỏ, vô cùng bắt mắt, muốn bỏ qua cũng khó.
Huống chi hai đích nữ phủ Thượng thư, đều là kỳ sắc.
Cũng may tam tôn nữ này của ba ta sinh ở thái bình thịnh thế, còn có cha làm Thượng thư.
Nếu đổi thời đại khác, hoặc nhà nhỏ cửa hẹp khác, đã bị người tra tấn từ sớm, còn đâu ngày lành chứ.
Người vừa đi vào, Minh lão phu nhân cười thỉnh an với nàng.
Minh Nhiễm dừng lại một chút, cuối cùng vẫn giơ tay vờ đỡ.
Nàng ngồi xuống, còn chưa kịp nói một đôi câu, lại có tỳ nữ tới nói là Nhị tiểu thư và Ngũ tiểu thư lại đây thỉnh an.
Minh lão phu nhân gọi người tiến vào, nói: “Mấy đứa nó biết Tiệp dư về, cố ý qua đây, đúng là hiểu lễ nghĩa.”
Minh Nhiễm vuốt chung trà không nói lời nào, nhìn Minh Từ tiến vào, lập tức nghĩ tới con trai Tống Hàm Sinh.
Hai người vào cửa hành lễ, Minh Từ ngồi xuống bên cạnh Trình thị, không lên tiếng, nhưng Minh Mạn lại trộm liếc nhìn một cái.
Ngày xưa tỷ muội ngồi chung, giờ nàng ta chỉ là người dưới gặp người ta phải hành lễ, dù sao giờ cũng khác xưa.
Trong lòng Minh Mạn không thoải mái, nghĩ nghĩ lại tự an ủi mình, thế thì sao chứ, còn không phải sống thủ tiết à.
Bề ngoài nhìn thì phong quang đấy, mỗi ngày sống không chừng sốt hết ruột cũng nên.
Nghĩ như vậy, Minh Mạn lại âm thầm trợn trắng mắt với Minh Từ ngồi bên cạnh, trong lòng chửi thầm, tỷ muội các nàng đúng là đáng thương, từ nhỏ đến lớn đều bị lợi dụng cả.
Minh Mạn thì bình thường, Minh Từ còn dày vò hơn.
Tình cảm của nàng ta với thế tử Cảnh vương không biết xuất hiện vết nứt khi nào, hai ngày nay huyện nha kinh thành gióng trống khua chiêng tìm A Phù càng khiến cho nàng ta nóng lòng.
Trong lòng vô cùng luống cuống.
Minh Nhiễm không quan tâm tâm tư của các nàng, hỏi Minh lão phu nhân: “Sao không thấy Lục Lang?”
Nàng chợt nhắc tới Minh Xu, Minh lão phu nhân cũng không kinh ngạc.
Hôm đó Minh Xu chiết cành cây mai đẹp tặng cho nàng, sao mà bà ta không biết chứ.
Trả lời: “Mới vừa rồi nó kêu mệt, đang ngủ ở gian bên cạnh đó, Thải Liên, còn không mau đi gọi Lục Lang dậy.”
Thải Liên nghe lời, trong phòng đột nhiên không có âm thanh, Trình thị mở miệng hỏi đến chuyện trong phủ.
Minh Nhiễm vốn định qua loa cho xong, trong lòng xoay chuyển, trên mặt không đổi sắc, nói: “Bệ hạ nói là ra cung một chuyến, ta muốn về phủ gặp Tống Hoài.”
Minh Từ vặn khăn, đầu mày Trình thị nhảy dựng, “Là A Phù hả? Hôm qua Trương huyện úy tới dọa ta giật mình, Tiệp dư biết hắn sao?”
Trương huyện úy tìm người nhưng không nhiều lời về lý do, mọi người Trình thị cũng không biết rốt cuộc tìm A Phù để làm gì, chỉ là gió thổi cỏ lay, khó tránh khỏi lo sợ, cộng lại thành ra có hơi oán hận Minh Từ.
Đương nhiên là Minh Nhiễm sẽ không làm trò nói Tống Hoài là biểu đệ bà con xa trước mặt Trình thị, làm thế chẳng phải là dễ dàng lộ tẩy à, “Đúng là biết, mẫu thân hắn tìm hắn khắp nơi, có nhờ tới ta, ta bảo Trương huyện úy tìm.”
Trình thị nghe vậy, đầu tiên là thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại bĩu môi, ấm ức nói: “Thì ra là thế, làm ta lo lắng A Phù kia có liên lụy đến chuyện lớn gì cơ, cứ lo lắng đề phòng chuyện này suốt, ngủ cũng không yên giấc.”
Rồi lại trách Minh Từ: “Con cũng thật là, vô duyên vô cơ lại giữ người không rõ lai lịch ở trong phủ, cũng không biết là làm nương ngươi lo chết được.”
Minh Nhiễm nhướng mày: “Ta cũng thấy lạ kìa, sao Nhị tỷ tỷ lại muốn giữ người lại vậy.”
Nàng rất là hứng thú cười nói: “Theo lý không phải là phải đưa tới quan phủ sao? Ngươi không biết đâu, hai tháng nay mẫu thân hắn tìm hắn, ngày nào cũng lo lắng đấy.”
Minh Từ có hơi xấu hổ, “Nhất thời ta cũng không nhớ tới phải đưa tới quan phủ, hắn bị mất trí nhớ, không có chỗ nào để đi nên ta mới mềm lòng giữ lại trong phủ, có chỗ ở cố định.”
Lời vừa ra miệng, Vụ Tâm nhịn không được cúi đầu rũ mắt, nàng ta nhớ rõ ràng bản thân mình đã nhắc qua vài lần.
Minh Nhiễm gác chung trà xuống, khẽ cười nói: “Nhị tỷ tỷ đúng là người thiện tâm.” Nếu thực sự thiện tâm sao lại xem người ta như nô tài mà sai sử chứ.
Trên mặt Minh Từ nóng bừng, mím chặt môi không tiếp lời.
Cũng may lúc này Minh Xu bước ra, mở to mắt, vui mừng gọi một tiếng Tam tỷ tỷ.
Minh Nhiễm bảo Tây Tử đưa đồ mang đến cho cậu nhóc, nhóc con ôm đồ, tay kéo tay áo nàng, xấu hổ lại ngoan ngoãn.
Trình thị thấy dáng vẻ vô lễ không ra gì của cậu nhóc như thế, thực sự cảm thấy đúng là một lời khó nói hết về nhóc.
Bẹt miệng nói: “Lúc nào Lục Lang lại thân với Tam tỷ tỷ thế này thế?”
Minh Xu nhìn nhìn bà ta, thằng nhóc ngạnh cằm lên, hừ nói: “Lại không phải là chuyện của đại bá mẫu, sao phải nói cho người.”
Theo phản xạ, Trình thị đỏ hốc mắt.
Minh Xu quay đầu, “Người có khóc ta cũng không nói cho người.”
Còn nói thêm: “Lục Lang ba tuổi đã không khóc, đại bá mẫu 30 tuổi còn khóc, xấu hổ chết người.”
Cổ họng Trình thị nghẹn lại, lôi khăn chấm chấm khóe mắt, nhịn nửa ngày mới nuốt nước mắt ngược trở lại.
Minh Nhiễm xoa xoa đầu Minh Xu, thở dài, đứa nhỏ này, cứ phải nói thẳng đuột ra cơ, khiến người khác bực cả mình.
Lại ngồi trong phòng thêm một lát, Tuân Nghiệp ở sân trước cũng không cho người tới gọi nàng, Minh Nhiễm lại lười phải nói nhảm với mấy người Trình thị, lấy cớ muốn đi về viện ngày trước ở khi chưa tiến cung nghỉ ngơi một chút.
Đương nhiên là Minh lão phu nhân nói được.
Minh Nhiễm đứng dậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Minh Từ: “Quên mất chưa hỏi, Nhị tỷ tỷ sai Tống Hoài ra ngoài làm việc, khi nào mới về vậy?”
Minh Từ còn chưa kịp mở miệng, Vụ Tâm đã nói trước: “Đã về rồi ạ, vừa mới về tới phủ, tiểu thư còn chưa kịp gặp đã tới đây thỉnh an với Tiệp dư.”
Minh Nhiễm gật gật đầu, bước ra ngoài.
Minh lão phu nhân nhìn bóng dáng nàng, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu thêm.
Bà ta thương nhất là tôn nhi Minh Xu này, mấy đứa cháu gái kia cũng không được yêu thích bằng, chẳng qua Minh Từ khiến bà ta nở mày nở mặt, bà ta mới cưng một chút.
Cần phải biết, nếu sau này thuận lợi còn có thể giúp đỡ huynh đệ, rạng rỡ trong phủ.
Màu tam tôn nữ này, lúc trước bà ta cảm thấy vốn là không trông cậy được gì.
Không có một thế gia đại tộc nào sẽ thích một người sinh ra đã yêu diễm mĩ lệ như thế, nhướng mày rũ mắt câu hồn làm chính thê cả.
Thê phải đoan trang hiền thục, có thể nắm giữ mọi chuyện mới không làm rối loạn gia trạch.
Hồ ly tinh câu người, ai mà không mong con cháu nhà mình đi vào con đường trong sạch, chọn một thê thất như vậy, tâm trí cồn cào, còn không phải là trở thành lý do kéo chân sau à?
Lão thái gia đã qua đời định hôn sự cho nàng với con út Chúc gia bằng miệng nhưng cũng không chống được số mệnh.
Con út Chúc gia tiền đồ như gấm, người nhà Chúc gia có thể thuận mắt mỹ mạo Tam tôn nữ của bà mới là lạ.
Chỉ là không nghĩ tới mà…..
Vào trong cung, cuối cùng cũng không giống.
Minh lão phu nhân từng nhớ nhi tử và con dâu từng nói qua với bà ta, sức khỏe của Thánh Thượng có vẻ chuyển biến tốt.
Tình hình có vẻ không như dự tính lắm.
Bà ta phải đối đãi trịnh trọng mới được.
Minh lão phu nhân có suy nghĩ muốn thân thiết với cháu gái, Minh Nhiễm thấy hôm nay bà ta nhiệt tình, có lẽ cũng đoán được mất phần, đi về viện ở lúc trước khi tiến cung.
Trong lòng nàng nghĩ, sau này Minh gia có dâng thẻ bài tiến cung nàng sẽ không tiếp, không muốn gặp.
Nàng đúng là không chịu được sự thân thiết như vậy, vẫn nên duy trì tình cảm plastic đi, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.
Phòng trong sân đã thay đổi cách trang trí, mấy thứ tốt đều đã dọn hết, chẳng qua ngày ngày có người quét tước, chỗ nào cũng sạch sẽ.
Minh Nhiễm ngồi lên giường, nhàm chán nghịch nghịch khăn, lại đợi một lát, nàng bảo Tây Tử đi ra ngoài, “Ta lên giường ngủ một lát, người tới thì gọi ta.”
Tây Tử đáp vâng, đi ra ngoài rèm, canh ngoài cửa.
Trong phòng không có người, Minh Nhiễm nghiêng người nằm xuống.
Bây giờ Tống Hoài đang ở trong phủ, thừa dịp này, nàng hoàn thành nhiệm vụ luôn đi.
Lúc đăng nhập trò chơi, Tống Hàm Sinh đang ngồi ở quán rượu, trường kiếm đặt lên bàn, bưng rượu, bạch y ngọc quan, phong lưu phóng khoáng.
Dẫn tới vị khách nữ ngồi trong phóng đối diện mắt đưa mày lại.
Minh Nhiễm nhớ kỹ lúc nàng ta giả ngầu, buông chén rượu xuống, móc tiền ra, cầm lấy kiếm, nhảy lên không, bay lên nóc nhà, động tác thật là tiêu sái.
Hài lòng nghe được tiếng kinh hô liên tục phía sau, nàng bay thẳng tới phủ Thượng thư.
Hoàng cung còn ngăn không được Tống Hàm Sinh, phủ Thượng thư cỡ binh tôm tướng tép đúng là không đủ tâm, một đường khinh công bay thẳng, cứ như dạo chơi.
Vụ Tâm nói Tống Hoài vừa mới về phủ không lâu, có lẽ giờ đang ở trong viện của Minh Từ, nàng ta sai người ra ngoài làm việc lúc này chắc chắn đang muốn báo cáo.
Minh Nhiễm đi thẳng tới viện của Minh Từ, ôm kiếm đứng trên tường.
Trên tường bỗng nhiên xuất hiện một người, Vụ Tâm bưng điểm tâm từ phòng bếp nhỏ ra nhìn thấy thì trong lòng cả kinh, lớn tiếng nói: “Người nào!”
Minh Nhiễm liếm liếm môi, bễ nghễ nhìn nàng, nhảy khỏi tường, một đạp đá thẳng ngay tấm bình phong phía sau cửa.
Tấm bình phong kia là Trình Mân phủ Hộ Quốc đại tướng quân phủ đưa tới, thêu hoa lưu li, tinh xảo tranh nhã.
Minh Nhiễm vốn định ném bức đó đi, kết quả không nghĩ tới lại đánh có một chưởng thôi, loảng xoảng một cái, vỡ tan tành.
Hạ nhân trong viện sợ hãi hét chói tai, Minh Từ ngồi bên trong mặt trắng như từ giấy trắng, A Phù cũng sửng sốt, nhanh chóng tránh ra.
Minh Nhiễm thu tay để sau người, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhìn trời.
Có được tuyệt thế võ công, cảm giác thật là….
Quá sung sướng!
Không thì lại tung một chưởng??
Ừm, thôi đi, làm chuyện chính trước.
Vẫn nên đi tìm con đi.
------oOo------